Yêu Thần Lục

Chương 515: Không Đội Trời Chung




Trần Vân Thanh hắn đem mười tên Nội Viện Trưởng Lão Trần gia giết, trong Túi Không Gian của bọn chúng có đến chín người ghi lại việc làm ác tha của mình rồi.

Càng về sau hắn cũng chẳng cần xem người có tội hay vô tội làm gì, cứ là Nội Viện Trưởng Lão của Trần Phủ đều đáng chết.

Đáng lý ra hắn còn muốn đem toàn bộ Yêu Sĩ cảnh giới của Trần Phủ giết sạch đi, nhưng số lượng bọn họ quá lớn, thêm nữa làm vậy thật quá mức tàn nhẫn, nên hắn mới bỏ qua mà thôi.

Nên nhớ Trần Vân Thanh hắn làm về đều có nguyên tắc của mình, mà không phải như đám thế gia, đạo tặc, đã diệt môn nhà người ta thì già trẻ không tha, chó gà không để.

Đem so sánh với lại Trần gia cùng Chấn Nam Đạo đám thế Lực này, Trần Vân Thanh hắn vẫn còn là người tốt chán.

"Cửu Hàn Kiếm Pháp..! Giết..!"

Trần Tiêu Thiên đã không còn gì để cùng Trần Vân Thanh nói nữa, thù oán của hai người bọn họ đã quá sâu, cũng chỉ có thể dùng thực lực để giải quyết ân oán.

"Keng..! Xẹt..!". "Phốc...!"

"Ta ngay cả cả một chiêu cũng không có tiếp nỗi hay sao..?"

Trần Tiêu Thiên nhìn xuống vị trí trái tim của mình, nơi mà máu vẫn còn đang chảy ra, trên miệng không khỏi cười khổ một tiếng.

Hắn biết, Trần Vân Thanh có thể vô thanh vô tức đem mấy trăm cao thủ của Trần gia mình giết đi, thực lực hết sức là khủng bố, chỉ sợ Trần Vân Thanh đã là Yêu Sư cường giả mất rồi.

Dù là thế, hắn cũng muốn liều mạng một lần xem sao, liệu mình có thể cùng cường giả như vậy chống lại mấy chiêu.

Kết quả ngay cả một chiêu của đối phương hắn cũng không thể nào chống được.

Thậm chí Trần Vân Thanh làm sao đem tim hắn đâm xuyên, hắn cũng không nhìn rõ.

Hai người bọn họ thực sự không cùng một cấp độ thực lực mà.

"Rầm...!"

"Cha..! Cha làm sao vậy..!"

Trần Tiêu Thiên vừa đỗ xuống không lâu, Trần Tố Nga liền từ bên ngoài cửa chạy vào, nàng trên mặt cực độ lo lắng ôm lấy thân thể của Trần Tiêu Thiên lớn tiếng kêu lên.

"Tố Nga..! Ta đã bảo con đi lên Mân Việt Quận Thành rồi....! Sao con còn quay trở lại..?" Trần Tiêu Thiên lấy hết hơi sức còn lại của mình, lên tiếng trách mắng.

Kể từ khi Trần Vân Thanh thoát chết rời đi, trong lòng hắn luôn có dự cảm kém lành rồi.

Nên hắn đã cho người đưa Trần Tố Nga cùng mười mấy người còn lại đạt được danh ngạch rời khỏi Chấn Nam Thành này, đi lên Mân Việt Quận Thành, nương tựa vào Cổ Cự Cao.

Lỡ như hắn không thèm nào qua được một kiếp này, liền vẫn có thể để con của hắn sống tiếp, cũng có thể sau này dựa vào Cổ gia lực lượng trả thù cho hắn.

Nhưng giờ đây, Trần Tố Nga đã trở lại, còn đúng lúc gặp tên hung thần Trần Vân Thanh này, xem ra hy vọng của hắn là đã không còn rồi.

"Cha..! Sao con có thể bỏ ngài ở lại đối mặt với nguy hiểm một mình được..!" Trần Tố Nga nước mắt lưng tròng.

Nàng mấy ngày trước đúng là đã theo Nội Viện Trưởng Lão Trần Thủ Thiêm rời đi Chấn Nam Thành đến Mân Việt Quận Thành, nhưng trên đường đi lòng nàng cứ bồn chồn bất an, hỏi ra mới biết chuyện cha mình tước bỏ danh ngạch của Trần Vân Thanh, còn truy sát y nữa nhưng không thành.

Con người của Trần Vân Thanh này, tiếp xúc tuy không nhiều, nhưng nàng có một loại cảm giác, đây là một người không đơn giản, còn rất khủng bố nữa.

Nàng cũng hiểu, như không thể nào giết được Trần Vân Thanh, lần này nhiều khả năng cha mình sẽ có nguy hiểm.

Lần này nàng trở lại, chính là muốn khuyên cha mình từ bỏ Chấn Nam Thành, đến Mân Việt Quận Thành cùng nàng, nương tựa vào Cổ gia.

Nhưng thật đáng tiếc, nàng vẫn là đến muộn một bước, cha của nàng liền đã trúng phải độc thủ của Trần Vân Thanh.

'Haiz.! Thôi kệ đi..! Có lẽ đây là ông trời muốn diệt Trần gia ta..!' Trần Tiêu Thiên ánh mắt càng ngày càng nặng, đến khi đã không còn mở ra nỗi nữa, hơi thở cũng đã không còn.

Trước khi chết hắn cũng đã nghĩ thông, sống tại giang hồ, nay sống mai chết, hôm nay giết người, ngày mai sẽ bị người khác giết lại, nhân quả tuần hoàn, chỉ có thế mà thôi.

"Cha..! Cha..! Cha tỉnh lại đi..!"

"Xẹt.!".

"Trần Vân Thanh..! Anh đền mạng lại cho cha tôi đi..!"

Đã kêu gào hồi lâu nhưng vẫn không còn nghe thấy được cha của mình trả lời, Trần Tố Nga đã biết, cha của mình là không còn có thể sống sót được nữa rồi.

Nàng là buông thi thể của cha mình xuống, rút ra bội kiếm trong tay, chỉ về Trần Vân Thanh, ánh mắt căm hận, sát ý tuôn trào ra tứ phương.

Là Trần Vân Thanh này đã giết cha của nàng..!

Tên khốn này là một tên vong ân phụ nghĩa, Trần gia nàng đã cưu mang y suốt mấy năm trời, nhưng đến khi có chút thành tựu, lại quay lại giết chết ân nhân, đem địa phương chăm sóc mình diệt môn, loại người như vậy, cần phải chết..! Tên này đáng chết.

"Xẹt..! Phập..!".

"Phụng Minh trưởng lão..! Ông cần gì phải làm như vậy..?"

Trần Vân Thanh trầm mặc, hắn là muốn đem Trần Tố Nga giết đi, không nghĩ đến Trần Phụng Minh này cứ như từ dưới đất chui lên, đỡ một kiếm tuyệt sát trong tay của hắn thay cho Trần Tố Nga.

Đến hiện tại, hắn thật không hiểu vì sao Trần Phụng Minh lại phải làm như thế, không lâu trước đây hắn thấy Trần Tiêu Thiên đối xử với Trần Phụng Minh không tốt, còn muốn ra tay đem Trần Phụng Minh giết đi nữa.

Theo đó hắn nghĩ Trần Phụng Minh trong lòng nên ghi hận Trần Tiêu Thiên cũng như Trần gia thật nhiều mới phải, sao lại chịu hy sinh cứu mạng của Trần Tố Nga thế này.

"Vân Thanh công tử..! Tôi.. Tôi nhớ mình đã từng giúp công tử một... Một số lần..!"

Trần Phụng Minh tay vẫn đang nắm lưỡi kiếm của Trần Vân Thanh, mặc xác nó đã xuyên qua lồng ngực của mình từ lâu, hắn không có trả lời câu hỏi của Trần Vân Thanh, chỉ hỏi lại Trần Vân Thanh một câu.

"Ông muốn tôi bỏ qua cho Trần Tố Nga..?"

Trần Vân Thanh trầm mặc, đều là người thông minh, đương nhiên hắn hiểu Trần Phụng Minh muốn làm cái gì.

Trần Phụng Minh không những giúp hắn, mà còn là đã cứu mạng của hắn hai lần, gần nhất mười ngày trước, đêm hôm đó nếu không có Trần Phụng Minh lên tiếng cảnh báo, Trần Vân Thanh hắn đã chết trong tay của Trần Tiêu Thiên từ tám xứ rồi.

Trong số những người ở Trần Phủ nơi đây, người hắn không muốn giết chính là Trần Phụng Minh, cũng vì Trần Phụng Minh người này, dù trong lòng có ý định đem Yêu Sĩ Chấp Sự của Trần gia diệt đi, hắn cũng không có ra tay.

"Đúng...! Đúng vậy..! Tôi xin...Công tử bỏ qua cho Trần Tố Nga..!" Trần Phụng Minh gật đầu.

Hắn vốn không có con cháu gì, tại Trần Phủ nơi đây Trần Tố Nga đối xử với hắn tốt nhất, giúp đỡ cho hắn nhiều nhất, hắn từ lâu đã xem Trần Tố Nga như con của mình.

Nay con gái của mình gặp nạn, làm cha như hắn sao có thể khoanh tay đứng nhìn được kia chứ.

Nên dù có mất cái mạng già này, hắn cũng hy vọng Trần Tố Nga không có việc gì, bình an sống qua ngày.

"Được..! Trần Vân Thanh tôi sẽ bỏ qua cho Trần Tố Nga lần này, tuy nhiên lần sau gặp lại, tôi sẽ không nương tay..!"

Trần Vân Thanh hết nhìn Trần Phụng Minh đến nhìn Trần Tố Nga, trầm ngâm một lúc sau, hắn liền là gật đầu đồng ý với lại yêu cầu của Trần Phụng Minh.

Trần Tố Nga này là con gái kẻ thù của hắn, nhìn ra được người con gái Trần Tố Nga này không hề đơn giản, nếu như không giết cô ta bây giờ, hắn có một cảm giác tương lai thế nào cũng gặp phiền toái trong tay cô ta.

Thế nhưng mà Trần Vân Thanh hắn lại đi nợ nhân tình của Trần Phụng Minh, đây là ân cứu mạng, ông ta lại còn dùng cái mạng của mình để đổi lấy mạng sống của Trần Tố Nga, Trần Vân Thanh hắn cũng không thể nào làm gì khác hơn, hắn là một người rất trọng ân oán mà.

"Vân Thanh công tử..! Đa tạ..!"

Nhận được cái gật đầu đồng ý tha mạng cho Trần Tố Nga của Trần Vân Thanh, Trần Phụng Minh gật đầu một cái, ánh mắt lộ ra tia cảm tạ.

Vốn hắn là muốn Trần Vân Thanh từ nay không cần giết Trần Tố Nga nữa, nhưng hắn trong lòng cũng biết, yêu cầu này là không có hợp lý, người ta tìm đến mình trả thù, không lẽ mình lại không thể giết người ta.

Trần Vân Thanh lần này không giết Trần Tố Nga, đó đã là vì cho hắn rất lớn mặt mũi rồi, hắn cũng không thể nào được voi đòi tiên.

"Tam tiểu thư..! Vân Thanh công tử...! Đã bỏ qua cho cô một mạng.. Cô rời đi đi.. Nên nhớ sau này... Sau này không cần tìm Vân Thanh công tử.... Trả thù..!" Người sắp chết suy nghĩ cũng liền sáng suốt hơn khá nhiều.

Hắn hiểu được, Trần Vân Thanh người này thiên phú quá khủng khiếp, ngày sau chắc chắn sẽ là một nhân vật vang danh thiên hạ, chúa tể một phương.

So với lại Trần Vân Thanh, Trần Tố Nga lại kém quá xa, như còn có ý nghĩ trả thù, như vậy kết cục cuối cùng, người phải chịu chết chỉ có thể là Trần Tố Nga.

Không biết sau khi hắn chết Trần Tố Nga có nghe lời khuyên của mình hay là không, nhưng hắn cũng đã làm hết sức rồi.

Còn lại là sống hay chết, phải xem vào sự lựa chọn của Trần Tố Nga.


"Phụng Minh thúc thúc..!"

Trần Tố Nga nước mắt tuôn rơi, chỉ trong một thời gian quá ngắn, hai người thương yêu nàng nhất đã phải chết đi, trong lòng nàng đau khổ phải biết.

"Trần Vân Thanh..! Thù cha không đội trời chung, tôi nhất định sẽ tìm anh trả thù..!"

Trần Tố Nga nhìn Trần Vân Thanh sắp bước đi ra khỏi cửa kia, oán hận lên tiếng nói.


Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.