Yêu Thần Lục

Chương 428: Đều Là Tiểu Nhân




Thôi thì để cho Ngô Mãnh Đạt thực hiện được tâm nguyện của mình, dù sao trong lòng nàng cũng đã có dự tính, sau khi giải quyết ân oán với lại Trần Vân Thanh một chuyện, nàng ngay lập tức sẽ trở lại Mân Việt Học Viện, Ngô Mãnh Đạt có ở lại đây hay không cũng không có việc gì cả.

"Không chê..! Không chê..! Cảm ơn Tĩnh Y học muội quá..!" Ngô Mãnh Đạt liên tục xua tay.

Đừng nói đùa, phải khó khăn lắm hắn mới có được cơ hội ở lại nhà của Lăng Tĩnh Y, qua năm nay trở lại Mân Việt Học Viện, hắn sẽ đem chuyện này thổi phồng lên cho toàn thể Mân Việt Học Viện bên trong mọi người đều biết, khi đó Lăng Tĩnh Y dù muốn dù không cũng sẽ có quan hệ không mấy trong sáng với hắn, hắn đã thực hiện được mục đích của mình rồi.

Qua chuyện lần này, nói không chừng hắn còn loại bỏ đi một số lớn địch nhân tiềm tàng theo đuổi Lăng Tĩnh Y bấy lâu nay. Cơ hội quá tốt như vậy, thử hỏi sao hắn có thể ngu ngốc đi chê bai nơi này làm cái gì.

"Thụ Căn ca..! Anh đi báo cho Mân Việt Học Viện đám thiên tài kia biết một tiếng..!" Chờ Ngô Mãnh Đạt rời đi sau, Lăng Tĩnh Y môi xinh nhấp một ngụm trà, nhè nhẹ đối với lại Lăng Thụ Căn phân phó.

"Vâng..! Tĩnh Y sư muội..!" Lăng Thụ Căn trên miệng cũng là nở nụ cười.

Hắn đi theo Lăng Tĩnh Y thời gian không ít hơn hai năm, cũng là người được Lăng Tĩnh Y giữ lại bên cạnh nhiều nhất. Nếu mà hắn không hiểu Lăng Tĩnh Y muốn làm cái gì, cơ bản hắn cũng sẽ giống như mấy tên bình thường Lăng gia đệ tử khác, công việc chủ yếu chỉ là bê trà rót nước.

...

"Hùng Thúc..! Chú đi ra đi..!"

Rời khỏi phòng tiếp khách của Lăng gia sau, Ngô Mãnh Đạt đi đến gian phòng khách quý mà Lăng Tĩnh Y cho người sắp xếp sẵn cho mình, khi đã an ổn vị trí, hắn là hướng ra bên ngoài gọi một tiếng.

"Xẹt..!"

"Đại thiếu gia..! Cậu có chuyện gì căn dặn..!" Yêu Sư lục trọng hậu kỳ cường giả Ngô Mạnh Hùng lấy tốc độ cực nhanh như một cái bóng ma xuất hiện trước mắt Ngô Mãnh Đạt, có chút cung kính ôm quyền lên tiếng hỏi.

"Trần Vân Thanh một chuyện! Chắc ông đã nghe được rõ ràng rồi chứ..?" Ngô Mãnh Đạt cũng không có quanh co lòng vòng làm cái gì, nhanh chóng đi vào chính đề nói.

"Đại thiếu gia..! Chuyện này tôi đã nghe nói qua..!" Không những là nghe nói qua, hắn còn điều tra rõ ràng thân phận cùng lai lịch của Trần Vân Thanh ra làm sao nữa là đằng khác.

Bởi vì hắn biết, đối với lại những người theo đuổi Lăng Tĩnh Y, hay có quan hệ không được rõ ràng với lại Lăng Tĩnh Y, Ngô Mãnh Đạt thế nào cũng sẽ dành sự quan tâm đặt biệt cho đối phương, những người mà có hậu trường mạnh thì có thể tạm thời không tính, còn những người không có thế lực gì, vẫn cứ cố đeo bám Lăng Tĩnh Y không tha, như vậy kết cục của bọn chúng không cần nói cũng biết sẽ khá là thê thảm.

Đi theo Ngô Mãnh Đạt một thời gian ngân, chuyện như thế này hắn đã thay Ngô Mãnh Đạt làm không có ít lần rồi mà.

"Đại thiếu gia..! Cậu là muốn tôi đem Trần Vân Thanh này xóa đi..!" Ngô Mạnh Hùng trong lòng cũng hiểu, sẽ không có vô duyên vô cớ Ngô Mãnh Đạt gọi hắn đi ra.

Cũng không có vô duyên vô cớ mà nhắc đến cái tên tiểu tử Trần Vân Thanh này ở trước mặt của hắn. Xem ra vị thiếu gia này đã động sát tâm với người tên là Trần Vân Thanh này rồi.

Chắc chắn sẽ có thêm một cái oan hồn uổng mạng trong tay của hắn nữa thôi.

Có điều hắn có chút khó hiểu. Trần Vân Thanh kia không phải hai ngày sau đi cùng với lại Lăng Tĩnh Y đại chiến ở Nam Trúc Lâm bên kia hay sao..?

Đó là một trận chiến sinh tử, theo như hắn thấy, dù cái tên Lăng Thụ Căn kia có thổi phồng Trần Vân Thanh như thế nào, thằng nhóc kia cũng không phải là đối thủ của Lăng Tĩnh Y đâu.

Hắn nghe nói qua, Lăng Tĩnh Y từng vượt cấp khiêu chiến với lại Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ có được một môn Nhị Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ đại thành, nhưng cô ta còn có thể dành chiến thắng.

Trần Vân Thanh kia tuy nói có chiến lực Yêu Sĩ cửu trọng, nhưng hắn không tin ở một nơi khô cằn như Chấn Nam Thành nơi đây, Trần Vân Thanh có thể có được bao nhiêu bản lĩnh.

Trận chiến hai ngày sau, Lăng Tĩnh Y chắc chắn sẽ là người dành chiến thắng, theo ý nghĩ của hắn, nên để cho Trần Vân Thanh chết ở trong tay của Lăng Tĩnh Y, như vậy thì mới tốt đẹp hơn cả. Cũng nên để cho mọi người được thấy, sự khác biệt quá lớn giữa thiên kiêu của Mân Việt Học Viện cùng với lại những tên gà đất chí sành ở Chấn Nam Thành nới đây.

"Hùng thúc..! Năm xưa khi còn là Yêu Giả lục trọng..! Ông mất bao nhiêu thời gian để đột phá lên Yêu Sĩ cửu trọng cảnh giới..?" Ngô Mãnh Đạt gật đầu xác nhận là mình muốn Ngô Mạnh Hùng đi giết Trần Vân Thanh sau. Hân cũng nhìn thấy trên gương mặt của Ngô Mạnh Hùng không xem chuyện này là to tác, bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

"Đại thiếu gia..! Nói ra cũng thật xấu hổ..! Tôi năm xưa là dùng tám năm mới từ Yêu Giả lục trọng đột phá lên Yêu Sĩ cửu trọng cảnh giới..!"

Bất ngờ với câu hỏi này của Ngô Mãnh Đạt, Ngô Mạnh Hùng cũng không có biết trong lòng Ngô Mãnh Đạt có thâm ý gì khi hỏi đến vấn đề nảy, tuy nhiên hắn cũng là đúng theo sự thật trả lời.

Nhớ lại chuyện năm xưa, xuất thân của hắn cũng là dòng chính của Ngô gia, tuy nhiên Yêu Hồn giác tỉnh cấp bậc quá thấp, chỉ có Hoàng Giai ngũ phẩm, thế nên không được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng, lâu dần, hắn bị đuổi ra khỏi dòng chính vì phạm phải một ít sai lầm, cũng như thiên phú quá thấp kém của mình.

May mắn hắn vô tình nhận được cơ duyên thật là lớn, nên mới trong thời gian tám năm, từ Yêu Giả lục trọng tấn thăng đến Yêu Sĩ cửu trọng. Hắn nhớ những người cùng trang lứa với mình có thiên phú thấp kém năm xưa, mấy chục năm trôi qua bọn chúng người cao lắm cũng chỉ đạt được Yêu Sư một hai trọng.

Còn lại đại đa số chỉ dừng lại ở Yêu Sĩ cảnh giới mãi không tiến. Ngô Mạnh Hùng hắn xem như là một người đặt biệt rồi.

"Đại thiếu gia..! Tôi đã hiểu rồi.! Tôi lập tức đi làm ngay...!" Đầu óc xoay chuyển một chút, như nghĩ đến chuyện gì, Ngô Mạnh Hùng thân hình giật mình mạnh một cái, cung kính ôm quyền lui ra.

Vừa rồi hắn chỉ nghĩ đến chuyện Trần Vân Thanh ở nơi này dù có chiến lực là Yêu Sĩ cửu trọng, cũng chắc chắn không phải là đối thủ của Lăng Tĩnh Y, thế nhưng hắn quên mất đi cái tốc độ tu luyện của Trần Vân Thanh tên này.

Theo tin tức mà hắn điều tra, một năm trước đây thôi, Trần Vân Thanh cũng chỉ là Yêu Giả lục trọng, nhưng đến bây giờ, đã có Yêu Sĩ cửu trọng chiến lực.

Trong vòng một năm tăng lên đến mấy cái cấp độ, tốc độ tu luyện này chỉ có thể dùng thần tốc để hình dung.

Nên nhớ Ngô Mãnh Đạt, người hiện bây giờ là đại thiếu gia của Ngô gia, Hoàng Giai Bát Phẩm Yêu Hồn, lại có trong tay tài nguyên cuồn cuộn của Ngô gia, năm nay hai mươi tuổi, vẫn chỉ là Yêu Sĩ nhất trọng hậu kỳ cường giả mà thôi.

Ngô Mãnh Đạt từ khi còn ở Yêu Giả lục trọng năm mười ba tuổi, cũng phải mất ròng rã ba năm mới có thể đột phá được đến Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ cảnh giới, một người không tài nguyên, không thế lực chống lưng như Trần Vân Thanh có thể tại trong vòng một năm từ Yêu Giả lục trọng lên Yêu Sĩ cửu trọng cảnh giới, đó là điều không tưởng.

Một thiên kiêu như vậy, nếu mà tên đó lên được Mân Việt Quận Thành, đây sẽ là tai nạn cho toàn bộ thiên tài bên trên đó, không một người nào muốn sống dưới cái bóng quá lớn của một tên thiên kiêu như vậy.

Nhất là người này còn có quan hệ khá là không rõ ràng với lại Lăng Tĩnh Y, nữ thần được rất nhiều thiên kiêu mến mộ. Thế nên Trần Vân Thanh này vẫn là nên chết đi thì mới tốt.

"Khoan đã..! Hai hôm nữa Trần Vân Thanh đến Nam Trúc Lâm ước hẹn, khi đó ông hãy ra tay chặn giết ở giữa đường đi..!" Ngẫm nghĩ một chút, Ngô Mãnh Đạt chợt gọi Ngô Mạnh Hùng lại, căn dặn thêm một câu.

"Đại thiếu gia..! Tôi biết phải làm như thế nào..!"

Ngô Mạnh Hùng hơi khựng lại một chút, không hiểu Ngô Mãnh Đạt muốn kéo dài thời gian chết của Trần Vân Thanh để mà làm cái gì, nhưng hắn cũng không có hỏi nguyên nhân, thực hiện theo yêu cầu của Ngô Mãnh Đạt là được rồi.

Ngô Mãnh Đạt thực lực tuy không phải là đứng hàng đầu trong từng lớp thiên tài của Ngô gia, nhưng bù lại, y được đánh giá là người có trí tuệ cao nhất trong số đó, không ít nghị quyết bên trong gia tộc, Ngô Mãnh Đạt cũng thường là người đóng góp khá nhiều.

Nên có thể khẳng định, Ngô Mãnh Đạt không muốn hắn ra tay giết Trần Vân Thanh bây giờ, đều là có lý do riêng của y, hắn không cần phải hỏi đến.

"Lăng Tĩnh Y a Lăng Tĩnh Y..! Ngô Mãnh Đạt tôi đối với cô tốt như vậy..! Nhưng cô vẫn không thèm đáp lại..! Đã như vậy..! Cô cũng đừng có nên trách tôi độc ác..!"

Ngô Mạnh Hùng đã rời khỏi nơi này, chỉ còn lại một mình Ngô Mãnh Đạt ở trong phòng, hắn đem một chiếc lọ ngọc ra, ngắm nghía nó một chút, theo sau hắn cười lên tràn đầy âm trầm, trong đôi mắt cũng là chứa chan dục hỏa cùng sự dữ tợn, không có ai biết hiện bây giờ trong lòng của Ngô Mãnh Đạt đang suy nghĩ đến cái gì.

Nhưng chỉ nhìn vào gương mặt cùng lời nói của Ngô Mãnh Đạt hiện tại, cũng không khỏi làm cho bao người không rét mà run.

Nói thật là biểu hiện của Ngô Mãnh Đạt bây giờ quá mức đáng sợ một chút, nó hoàn toàn kém xa một bộ phong lưu lãng tử chính trực mà trước đây mọi người vẫn hay biết.

...

"Cha..! Ý của cha muốn khuyên con lợi dụng lực lượng của Ngô Mãnh Đạt đi giết Trần Vân Thanh..?" Lăng Tĩnh Y đưa lên môi xinh uống một ngụm trà, không vui không buồn đối với lại Lăng Tĩnh Hải trước mắt mình đây cất tiếng hỏi.


Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.