Yêu Thần Lục

Chương 265: Giết Người Diệt Khẩu



"Trần Vân Thanh! Mày là nhầm lẫn rồi, Thanh Lang Trưởng Lão chỉ là cho Trân Bảo Các ta mượn cái danh, ngài ấy sẽ không có tại Trân Bảo Các làm việc lâu..!"

Trần Hiện Lương đi đến cùng Trần Thanh Lang sánh vai, hắn thấy khi Trần Vân Thanh nói y là một con cho cho Trân Bảo Các gương mặt của y khá khó xem, liền là tiến lên một bước lên tiếng giải thích nói.

Vị khách khanh trước đây của Trân Bảo Các bọn họ, một tôn Yêu Sĩ thất trọng trung kỳ cường giả, chỉ vì có mục tiêu cao hơn liền đã rời đi, đang khi hắn còn chưa biết tìm ai để trấn thủ thì gặp Trần Thanh Lang này đến mua Nhị Giai Linh Ngọc, nên là hắn có ý định mời ông ta làm khách khanh trên danh nghĩa.

Khách khanh trên danh nghĩa, tức là bọn họ chỉ mượn cái danh tiếng của ông ta để hù dọa một đám đạo chích như tên Trần Vân Thanh này một dạng mà thôi, còn thường ngày Trần Thanh Lang sẽ không có tại Trân Bảo Các làm việc.

Trân Bảo Các bọn họ hàng tháng vẫn là chu cấp một số tiền cho Trần Thanh Lang, không kém hơn bao nhiêu so với lại vị khách khanh trước đây.

Theo như hắn thấy ra cái giá này hoàn toàn là hợp lý, Trần Thanh Lang tuy không tại nơi đây, nhưng danh tiếng của ông ta tại Chấn Nam Thành là không có nho nhỏ, còn có một cái khổng lồ Trần gia tại phía sau, có thể dựa hơi Trần gia làm không ít việc. Mối làm ăn này là hắn không lỗ, còn là lời to.

Đương nhiên, hắn không muốn vì một hai lời nói của Trần Vân Thanh làm cho vị Trần Thanh Lang này chạy đi mất, như vậy thì thật sự là thua lỗ rất lớn.

"Trần Vân Thanh..! Bộ mày chưa có nghe nói qua phần lớn cường giả bên trong các đại thế lực cũng liền là làm theo cách này hay sao?"

Như để làm cho Trần Thanh Lang hoàn toàn không có để ý đến việc đến nơi đây Trân Bảo Các bọn họ làm thêm mang tiếng xấu, Trần Hiện Lương liền quăng ra thêm một cái tin tức nữa, nói là cùng Trần Vân Thanh nói, nhưng mục tiêu là muốn cho Trần Thanh Lang nghe.

Hắn nói đây cũng hoàn toàn là sự thật, không chỉ bên trong Chấn Nam Thành này, mà mọi nơi trên Nam Hoang Chi Địa đều là như thế.

Cường giả có thực lực, có tiếng tăm liền sẽ được các thế lực mời chào, không muốn gia nhập vẫn có thể lấy danh nghĩa khách khanh, cho một ít thế lực mượn tên họ, mình chẳng phải làm cái gì, đến tháng vẫn có tiền thu vào trong túi, đây là một việc nhẹ lương cao, ai mà không có muốn làm kia chứ.

Cũng chỉ có mấy người cổ hủ như Trần Thanh Lang này, sợ này sợ nọ, làm hắn tốn hết bao nhiêu công phu miệng lưỡi, mới có thể thuyết phục được, thật là rất không dễ dàng.

"Trần Vân Thanh! Cậu thân là đệ tử của Trần gia, thành viên quan trọng, nhưng đêm hôm lại đi ra bên ngoài giết người cướp của, cậu là đã biết tội của mình hay chưa?"

Trần Thanh Lang tiến lên một bước, ra hiệu cho Trần Hiện Lương không cần lên tiếng nữa, hắn chỉ tay về phía Trần Vân Thanh, nghĩa lý nghiêm từ lên tiếng vấn tội.

Trần gia đệ tử từ trước đến nay bên ngoài thanh danh rất là tốt, thường tại bên ngoài hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ kẻ yếu, trừ hại cho dân, bên trong Chấn Nam Thành người người kính ngưỡng.

Bên trong gia quy của Trần gia, cũng tuyệt đối nghiêm cấm những hành động giết người cướp của như thế này, như phát hiện là sẽ bị xử trọng tội, thậm chí bị giết đi cũng là điều hết sức bình thường.

Tên Trần Vân Thanh này lần này hành động, không khác gì đám người của Chấn Nam Đạo bên kia, hung tàn độc ác, không xem bất kỳ người nào ra gì, việc làm này phải nghiêm trị thật nặng, để làm gương cho những người khác về sau.

"Trần Thanh Lang! Tôi nghĩ là ông sẽ không có đưa tôi trở lại Trần Phủ để luận tội đâu có phải không?"

Trần Vân Thanh cử động có chút khó khăn, hắn liền cố gắng đứng lên, nhìn về bên kia Trần Thanh Lang đang chính khí hạo nhiên lời nói liền là nở một nụ cười mỉa mai.

Giết người cướp của cái gì, đây là ân oán riêng tư giữa hắn cùng Trân Bảo Các đám người, hắn trong tay có đầy đủ bằng chứng Trân Bảo Các từng cho người hại hắn, có đưa chuyện này lên gia tộc, phần thắng của hắn cũng rất lớn, cùng lắm là bị phạt một chút, trả lại tất cả tài nguyên cho đối phương mà thôi, ngoài ra không có gì cả.

Hơn nữa theo như hắn biết, lời nói vừa rồi của Trần Thanh Lang hoàn toàn không đúng, Trần gia đệ tử bên ngoài sáng đúng là hay hành hiệp trượng nghĩa thật, nhưng bên trong bóng tối, giết người cướp của, cho vay nặng lãi, bảo kê cho hắc đạo thế lực là chuyện thường tình như cơm bữa.

Chẳng qua vì lợi ích của bản thân, không có ai đi tố giác chuyện này mà thôi, chỉ cần không đưa ra ánh sáng, tất cả mọi người đều vui vẻ, đây là bản chất không chỉ của thế gia đệ tử Trần gia, mà đại đa số thế lực nơi này Nam Hoang Chi Địa cũng đều là như thế cả.

Lần này Trần Thanh Lang đưa hắn đi, chỉ sợ còn chưa đến nữa đường, hắn liền đã bị Trần Thanh Lang giết người diệt khẩu mất rồi, có người hỏi đến, liền dùng chiêu sợ tội tự sát là xong, những cái này chiêu thức hắn xài qua nhiều, cũng quá hiểu rõ đi mà.

"Trần Vân Thanh! Cậu rất là thông minh! Nhưng cậu có nghe qua câu..!". trần Thanh Lang mắt híp lại một chút, bên trong có đôi chút sát ý bắn ra tứ phương.

"Người thông minh thường sẽ không sống thọ chứ gì?" Trần Vân Thanh lắc đầu một cái cười mỉa nói.

Hắn cùng Trần Thanh Lang trước đây có thù, còn là thù oán không nhẹ. Đêm hôm nay vì Trần Thanh Lang ra mặt giúp cho Trân Bảo Các, làm cho ân oán hai người bọn họ dầy thêm một phần. Hắn còn không phải là tên Ngoại Viện đệ tử rác rưởi như trước đây, bỏ qua cho hắn lần này, sẽ đối với Trần Thanh Lang vô cùng nguy hiểm.

Nếu đặt hắn vào vị trí của Trần Thanh Lang, hắn cũng sẽ không buông tha cho địch nhân của mình trong thời điểm này.

"Ha ha ha! Ta nói cậu là người thông minh quả nhiên không sai mà..!"

Trần Thanh Lang nhìn đến Trần Vân Thanh cắt đứt lời nói của mình, không những là không có giận, ngược lại còn là vui mừng cười lớn, nhưng trong ánh mắt của hắn sát ý phát ra ngày càng là đậm đặc.

Khí tức trên người cũng là dâng lên rất cao, nhìn qua trong lòng của tất cả mọi người đều là biết tiếp theo y sẽ làm cái gì rồi.

Không có sai, hắn là không có cái ý định đưa Trần Vân Thanh đi về giao cho Chấp Pháp Đường xét xử, ngay khi nhận ra Trần Vân Thanh này là người năm xưa mà hắn từng ra tay có ý diệt sát bất thành, hắn liền đã không có ý nghĩ để cho Trần Vân Thanh còn sống rời khỏi nơi đây đêm nay.

Trần Thanh Lang hắn là người cổ hủ, nhưng không phải hắn là một thằng ngốc, cái đạo lý diệt trừ hậu hoạn hắn cũng là hiểu biết khá thâm sâu.

Tên Trần Vân Thanh này cùng hắn có thù oán không nhỏ, y lại có tốc độ tu luyện quá mức khủng bố như thế này, một khi cho tên này một chút thời gian, chắc chắn y sẽ trở thành cường giả. Mà khi đã có đủ thực lực, không có ai có thể cam đoan, tên này không có nhớ lại thù xưa, quay lại cùng Trần Thanh Lang hắn tính toán, diệt đi cái nguy cơ này từ trong trứng nước, mới là cách làm thông minh nhất, hắn sẽ không bao giờ bỏ qua.

"Huyền Phong Chưởng Pháp! Sát..!"

Không có chuyện để đêm dài lắm mộng, sau khi đã quyết tâm diệt đi Trần Vân Thanh, Trần Thanh Lang hắn liền là lập tức ra tay, xuất thủ chính là một môn Nhị Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ Huyền Phong Chưởng Pháp, tư chất về Yêu Kỹ của hắn có chút hạn chế, nên chỉ có thể đem bộ Yêu Kỹ này đi vào nhập môn cảnh giới, nhưng chừng đó cũng là quá đủ để hắn phát huy ra thực lực cường đại của một tôn Yêu Sĩ thất trọng hậu kỳ rồi, đối phó với lại Yêu Sĩ bát trọng cường giả hắn không dám nói, nhưng chỉ là Yêu Sĩ nhị trọng như Trần Vân Thanh, thì là quá thừa sức rồi.

"A..Phốc...Ầm.!".

"Không...! Phú Nhi...!"

"Thanh Lang Trưởng Lão..! Tôi là muốn ngài diệt Trần Vân Thanh bên kia, vì sao ngài lại diệt Phú Nhi của tôi?" Trần Hiện Lương quá là điên tiết, đến nắm lấy cổ áo của Trần Thanh Lang, gằn giọng lên tiếng chất vấn.

Trần Phú con của hắn cùng Trần Vân Thanh khoảng cách hơn năm mét, tên Trần Vân Thanh sau khi nhận một chưởng trước đó của Trần Thanh Lang, cũng là không có sức đi đứng, Không có khả năng đi chỗ khác, ấy vậy làm sao, Huyền Phong Chưởng mà Trần Thanh Lang phát ra lại đánh chết con của hắn, còn Trần Vân Thanh tên kia vẫn còn sống nhăn răng đứng tại bên kia, tên Trần Thanh Lang này làm như thế mục đích là gì, y có thù oán gì với lại con của hắn Trần Phú, vì sao phải đánh cho nó tan xương nát thịt mới cam tâm đây, tên khốn kiếp này..

"Hắc hắc hắc..! Trần Hiện Lương! Ông thật sự là ngu ngốc, đến bây giờ ngươi vẫn còn chưa nhìn ra được hay sao! Trần Thanh Lang là muốn giết người diệt khẩu mà thôi..!" Trần Vân Thanh đứng bên kia vị trí cũ, nhìn thấy tình cảnh kia, không khỏi cười lạnh một tiếng, lời nói như là vạch trần âm mưu của Trần Thanh Lang một dang..

"Giết người diệt khẩu..?"

Trần Hiện Lương nghe như thế, trong lòng là đánh một cái rùng mình, nhân lúc Trần Thanh Lang không kịp phản ứng, nhanh chóng buông tay khỏi cổ áo của Trần Thanh Lang, rời xa y một khoảng cách hơn mười mét, đề phòng nghiêm ngặt, trong tay hắn không biết khi nào liền xuất hiện một chiếc ống trúc bằng ngọc khá nhỏ.

Trần Vân Thanh này nói không phải là không có lý, Trần Thanh Lang này cùng tên Trần Vân Thanh có thù từ trước, y là muốn diệt trừ Trần Vân Thanh để không lưu hậu hoạn về sau.

Nhưng làm thế, một khi chuyện này bị lộ ra, Trần Thanh Lang sẽ bị Trần gia người bắt giữ lại, khép vào tội tàn hại đồng môn, tội danh này không phải nhỏ, nhất là người mà Trần Thanh Lang muốn giết là Trần Vân Thanh, một tôn Nội Viện đệ tử, có tu vi không hề kém một chút nào.

Như thế chuyện này có chút trong sáng rồi, muốn làm gọn gàng sạch sẽ, không có người biết, như vậy tất cả mọi người có mặt nơi đây đều không thể nào để cho sống sót, đem hết diệt đi là biện pháp tốt hơn cả.

Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.