Yêu Phải Một Nam Bộc!

Chương 126: Quyết Định Cuối Cùng



- Cừu non, cuối cùng cũng chịu mở mắt rồi hả? Nhìn này, 8h đúng. Nếu còn ngủ tiếp thì em sẽ thành cừu nướng thật đấy!

Giật cả mình!

Gì chứ? Vừa mở mắt ra thì gương mặt tự mãn của hắn đã đập thẳng vào mắt cô. Đã thế còn kèm theo cái giọng nói dưng dửng đầy hàm ý trêu chọc đấy nữa!

- Cút ra chỗ khác chơi, em muốn ngủ tiếp!

Lạc Phàm cau mày vừa hạ giọng vừa đưa tay đẩy thật mạnh cơ thể của Diệp Phong ra xa. Cuối cùng liền vội quay người sang chỗ khác ngủ tiếp. Cảm giác bị làm phiền khi đang ngủ khó chịu thật!

Diệp Phong cũng vì thế mà biểu cảm có chút thay đổi. Anh vẫn kiên nhẫn với việc phá đám giấc ngủ ngon của Lạc Phàm. Chớp mắt, người đàn ông ấy nhanh như cắt đã trèo sang bên kia giục cô dậy. Như thế đã đành. Anh thậm chí còn vỗ vỗ vào mặt cô rồi bỗng dưng lại vẹo chặt má nựng nịu. Vừa chọc phá, hắn vừa cười ha hả như thể hắn thích thú lắm vậy!

- Mau dậy đi! Con cừu hư hỏng! Em vẫn không mặc gì kia kìa!!

"Gì? Không mặc gì ư?!!"

Lạc Phàm vừa nghe thấy thì đột nhiên mở trừng mắt ra. Cô vội nhìn vào bên trong chăn. Quả nhiên là không hề mặc gì! Sao có thể chứ? Đêm qua chẳng phải cô đã mặc vào một bộ quần áo khác rồi hay sao?

- Tên biến thái này! Anh đã cởi nó ra đúng không?!

- Không hề. Anh không biết gì cả, chắc là vậy đấy!

"Chắc là vậy?!!!"



Hắn giả vờ như rằng bản thân là một kẻ vô tội. Ôi trời! Cái giọng điệu này thật sự là muốn anh đập à? Nghĩ là làm, Lạc Phàm vọt khỏi tấm chăn thì liền vung tay lên dự muốn đấm vào gương mặt tự đắc kia một quả thật mạnh!

Diệp Phong quả nhiên là lãnh đủ mấy đòn của cô lần trước thì liền đoán được mà giữ chặt tay cô lại. Thấy thế thôi chứ vừa chớp mắt anh đã chạy một mạch vào trong phòng tắm. Nhưng đương nhiên là không quên đáp trả:

- Anh sẽ vào pha nước. Muốn ngủ thì ngủ tiếp đi. Đừng đánh anh!

Trẻ con! Đúng thật là trẻ con!

Lạc Phàm thở dài khó chịu. Ngủ ngủ cái gì?! Cô tỉnh luôn rồi!!

"Rừm.. rừm.."

Tiếng chuông điện thoại? Nó ở đâu vậy? Lúc này, Lạc Phàm mới chợt nhớ ra mình đã để quên dưới tầng trệt. Chuông reo một lần thì tắt đi, sau đấy lại tiếp tục reo lên tiếp. Là ai vậy nhỉ?

Cô vừa đặt đôi bàn chân xuống sàn thì liền mở toang cánh cửa tủ quần áo vớ lấy chiếc khăn to quấn quanh người. Từng bước, từng bước, Lạc Phàm đi chậm rãi để lắng nghe chiếc điện thoại rốt cục là đang ở đâu?

"Kia rồi!"

Lạc Phàm nhanh nhẹn chộp lấy máy ngay khi vừa nhìn thấy. Cô nhẹ nhàng ngồi lên ghế sofa, mắt nhìn thoáng qua cái tên "Khả Tịch" thì liền đưa lên tai:

- Sao vậy? Cậu gọi cho tớ có chuyện gì à?

Người phụ nữ ấy có vẻ đã và đang rất mệt mỏi. Cô nắm chặt lòng bàn tay mình, hơi thở nặng trĩu. Từ tốn đưa ra lời nói của bản thân:

- Lúc trước cậu có nói rằng dù cho tớ có đưa ra bất kì quyết định nào thì cậu cũng có thể giúp tớ giải quyết, đúng chứ? Tớ suy nghĩ kĩ rồi. Nếu cứ tiếp tục tớ sẽ không thể tập trung vào bất cứ chuyện gì, tớ rất mệt. Vậy nên, quyết định của tớ chính là...



"..."

_________

__

Thời tiết hôm nay có vẻ se lạnh đấy. Nếu nhìn qua thì ở đây trông thật vắng vẻ. Dù là ngày nắng, hay ngày mưa. Đâu đó trên con đường này luôn luôn có một bóng người thẫn thờ đi trên nó.

Đôi mắt anh lúc thì ngẩn người nhìn bầu trời, lúc thì trầm tư nhìn xuống mặt đất, và lúc thì vô hồn nhìn thẳng phía trước. Bàn tay Âu Minh vẫn cầm lấy chiếc bánh ngọt được gói gọn trong chiếc hộp nhỏ. Nhưng lạ thật, hôm nay anh không muốn ăn nó. Có lẽ là vì vị nó không giống với chiếc bánh anh từng nếm trải. Nó khác quá..

- Anh ơi.. mẹ của em đi đâu rồi.. hư.. hu~

Cái giọng khóc lóc nức nở này chỉ trong một giây đã nhanh chóng lôi kéo Âu Minh trở về thực tại. Bàn tay bé xíu của một bé gái độ chừng 6 tuổi đang cố gắng níu chặt áo của anh không chịu buông. Gương mặt nó tái nhợt, đôi mắt sưng húp nhìn anh một cách đầy hi vọng.

Âu Minh đương nhiên là không thể phớt lờ. Anh vừa nhìn thấy cô bé ấy thì liền nắm chặt lấy tay em rồi ngồi hổm người xuống. Bàn tay anh vừa lau nước mắt cho đứa trẻ, vừa dịu dàng ấm áp hỏi:

- Em bị lạc mẹ hả? Em là người Trung Quốc nhỉ? Em tên gì?

Bé gái ấy khóc sụt sùi, đôi đồng tử đỏ hoe nhìn chằm chằm anh ngoan ngoãn trả lời:

- Điệp Nhi, nhưng mẹ chỉ gọi em là "Tiểu Điệp" thôi. Hu.. mẹ đi đâu mất rồi. Không thấy mẹ. Em nhớ bố quá..

- Được rồi.. Tiểu Điệp ngoan, anh tìm mẹ giúp em. Nhưng nếu em cứ khóc mãi thì mẹ em sẽ không xuất hiện đâu. Yêu quái rất ghét trẻ con hay khóc nhè, chúng sẽ bắt mẹ em đi để trừng phạt. Em nín đi, chúng ta đi đánh yêu quái để tìm mẹ nhé?