Yêu Phải Một Nam Bộc!

Chương 111: Kẻ Bại Trận



Vẻ mặt của Âu Minh nhìn qua có vẻ đã thả lỏng hơn lúc nãy rất nhiều. Anh để lộ rõ ý cười trên gương mặt và khẽ tặc lưỡi, lắc đầu và ương giọng nói điềm thản của bản thân trả lời lại:

- Tôi thật sự tò mò đứa con của cậu sau này tính cách nó sẽ như thế nào đấy. Thật là, cậu chẳng thay đổi tẹo nào cả.

Diệp Phong nhếch môi cười nửa miệng. Anh bắt đầu rảo bước về phía ngôi vị "hoàng đế" của mình rồi xoay người ra hướng cửa sổ, cất giọng hào hứng, đắc ý:

- Đương nhiên sẽ là một cực phẩm rồi. Là một đại cực phẩm! Cậu có muốn ganh tị với tôi thì cũng đành vậy.

- Ha.. Tôi lại đi ganh tị với kiểu người như cậu à? Đắc thắng sớm quá nhỉ?

- Không phải sao? Tôi thắng cậu một ván knock out rồi. Trừ khi cậu có người phụ nữ cho riêng mình, còn không thì cả đời này cậu cũng không thể đọ nổi với "cực phẩm" tương lai của tôi đâu.

"Người phụ nữ... cho riêng mình?"

Lạ lùng, cơ thể Âu Minh đang run rẩy. Anh đang run rẩy dù chẳng hề có tác động nào từ bên ngoài. Hay nói cách khác dễ hiểu hơn, anh run lên là vì nghe thấy câu nói thản nhiên vừa rồi của Diệp Phong.

Gì chứ? Cái gì mà của riêng mình chứ? Nếu mọi chuyện trở nên dễ dàng như thế ngay từ vạch xuất phát thì người đàn ông này đã thôi ngay đi việc tự mình vật vã trong căn phòng tối om lạnh lẽo, chỉ một mình anh, chỉ một mình, và luôn một mình..

- Cậu nghĩ tôi cần những thứ vớ vẩn đó à? Tham vọng, tôi chỉ cần tham vọng thôi. Còn những thứ không mang lại lợi ích, tôi sẽ thanh tẩy và tống khứ đi hết.



Hành động ngược lại với trái tim là thói quen không thể bỏ đi được của anh nhỉ? Anh đã từng nghĩ điều gì? Đã từng mong mỏi việc gì? Và đã từng ấp ủ những cảm xúc chân thành của mình vào những thứ gì? Tại sao cứ phải tự xây dựng cho mình một bức tường thành vững chắc chỉ để tách biệt hoàn toàn với người phụ nữ ấy? Đúng, đúng thật Âu Minh chỉ là một kẻ xem trọng mục tiêu tương lai hơn bất cứ thứ gì, vì thế, tham vọng chính là một trong những thứ mà anh đặt cao lên vị trí đầu, vị trí cao nhất, ưu tiên nhất. Nhưng đó lại là Âu Minh của trước kia. Âu Minh của bây giờ đã không còn như vậy. Anh không còn hứng thú với những mục tiêu đã đánh dấu, cũng không còn hứng thú với hàng tá con mồi béo bở nằm vật nơi "chiến trường" chờ ngày săn lùng. Tất cả mọi thứ đột nhiên thu bé lại và nằm gọn trong một thứ gì đó không tài nào hình dung được. Nhưng nếu cố gắng mường tượng ra, con người sẽ gọi đó là "nhớ".

Vốn là một kẻ vô cùng nhạy bén, Diệp Phong ngay từ đầu đã dễ dàng nhận ra được sự khác thường từ người đàn ông này. Anh nhìn chằm chằm và nhanh chóng quan sát sắc mặt của Âu Minh. Nói dối kém thật, miệng mồm nói dối khéo đấy nhưng biểu cảm như thế thì chẳng khác nào đang tự thú nhận bản thân đâu, đồ sắt đá?

- Nói dối kém cỏi như thế thì cậu có chờ tới giao thừa cũng chẳng thể qua mặt được ai đâu. À, mà cũng không đúng. Ở đây nên gọi là tự mình lừa mình thì đúng hơn đấy. Thế nào? Bị tôi nói trúng tim đen rồi à?

Đúng, đúng vậy. Không những trúng mà còn là một vết đâm chí tử! Biểu cảm của Âu Minh lại một lần nữa thay đổi nhanh đến chóng mặt. Anh như một kẻ chết lặng đi và cứ cứng đờ ra đấy, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc màn hình máy tính trước mặt mãi không chịu rời.

Một phút, hai phút, rồi ba phút.. Sự im lặng đã nuốt chửng lấy căn phòng này ngần ấy thời gian. Mãi về sau, Âu Minh mới có thể "thức tỉnh" và chật vật cố tìm lại giọng nói đã câm bặt đi từ lúc nào của mình.

- Ừ ừ, cậu bảo như thế nào cũng được. Tôi có việc, tôi muốn ăn bánh ngọt. Giờ thì tôi trả căn phòng nhạt nhẽo này lại cho cậu đấy, tạm biệt.

- ...

Người đàn ông ấy bước từ từ ra khỏi cửa và đi thật rồi. Thật kinh ngạc, chỉ mới vài phút trước Âu Minh vẫn còn trong trạng thái bấn loạn. Thế mà bây giờ lại có thể điềm đạm mà nhẹ nhàng đi khỏi đây như chẳng hề xảy ra chuyện gì vậy. Một phong độ đỉnh cao, gần như là không tài nào đánh vỡ được.

Còn về phía Diệp Phong, có lẽ đằng này cũng chẳng hề xê nhích phong thái của bản thân chút nào cả. Anh chấp hai tay gác cằm, đôi mắt như muốn tra vấn cứ mãi nhìn đăm đăm về phía bóng lưng đang đi khỏi của người đàn ông kia. Một khắc cũng không rời!

"Là vị vua thứ hai của Vador nhưng suy xét kĩ cậu lại là một tên nô lệ của sự cô đơn. Ván này cậu thua thảm hại rồi. Kẻ bại trận - Âu Minh!"