Yêu Phải Một Nam Bộc!

Chương 102: Lụi Tàn



- Này Âu Minh, tôi thật sự rất tò mò tại sao Dữ Kì có thể quen được một tên đại ngốc như anh đấy?

Khả Tịch bỗng thở dài tỏ thái độ chán chường, cô đưa tay xoa xoa ở giữa trán vẻ bất lực. Đến khi nhìn thấy được gương mặt ngây thơ của anh thì cô hoàn toàn phủi tay đầu hàng. Có thật là tên này từng ba lần bảy lượt làm mưa làm gió trong giới thương trường không vậy? Hắn rõ ràng là một tên ngốc mà!

- Tôi chọn hoa cúc trắng vì đây là viếng thăm mộ, sao anh khờ đến mức không hiểu được điều này vậy? Trong đầu của anh rốt cục là chứa cái gì thế hả?

- Nó chứa cô.

Là bẫy, đừng giẫm vào! Chết tiệt!

Hai má của Khả Tịch đã chuyển sắc hồng rồi đỏ ửng cả lên. Lạ thật, cô không còn muốn xa lánh hay né tránh bất kì điều gì nữa. Mọi thứ diễn ra thật quá tốt đẹp, những thứ cô chưa bao giờ nhận được từ anh thoắt chốc đã đầy lấp, một thế giới ấm áp đến mức cô có thể tình nguyện để cả đời này mắc kẹt trong đấy, mãi mãi bị xiềng xích bởi sự hạnh phúc, sự khác lạ từ thứ mà cô gọi là yêu, nhớ, và hận.

Chưa hề có khoảnh khắc hay phút giây ngắn ngủi nào mà cô dám hình dung ra hình ảnh một Âu Minh như bây giờ.. Anh bỗng trở nên dịu dàng, đơn thuần, chân thành, và cả sự ngốc nghếch đến đáng yêu của mình. Tất cả những thứ chết tiệt này đã trói chặt cô, có muốn hận, cũng chẳng thể hận được nữa. Có lẽ là vì, cô yêu anh nhiều hơn là lòng thù hận..

- Cô giỏi đấy. Lại dây dưa với hắn nữa rồi!

Phía sau cái giọng nói chua chát đang vọng tới đấy là một gương mặt đầy sự tức giận. Là Dương Trừng ư? Nhưng tại sao lại là lúc này? Tại sao lại ngay vào lúc cô sắp với tới được sợi chỉ khoảng cách? Sự có mặt của anh chỉ trong tích tắc đã phá vỡ tất cả! Phá vỡ hết mạch cảm xúc trong cô, phá vỡ luôn cả những vòng xiềng xích mà cô khao khát được cảm nhận. Phá đến không sót bất kì điều gì..

- Lại đây, theo tôi trở về.

Dương Trừng đang rất không ổn, Khả Tịch đương nhiên có thể dễ dàng nhìn thấu được điều đó. Nhưng anh tức giận cái gì chứ? Tất cả những chuyện này đâu có liên quan tới anh?

Ngay bây giờ, đâu đó trên đôi mắt buồn thăm thẳm ấy chỉ còn tồn đọng lại là sự nuối tiếc đến vô tận. Khả Tịch lại một lần nữa phải chế ngự cảm xúc của mình. Cô phải chôn thật sâu nó và buộc lòng rời khỏi sự ấm áp này. Có thể là nhất thời, cũng có thể là mãi mãi..



Cô cúi mặt không dám đối diện với Âu Minh, vô tình lại làm những sợi tóc trên mái rũ rượi xuống má lần nữa. Cứ như người dưng qua đường vậy, nhẹ nhàng lướt qua, đau đớn trong im lặng. Mọi thứ diễn ra thật nhanh chóng và rồi lụi tàn trong màn tuyết trời trắng xóa. Thật khó khăn, cơ miệng của cô run rẩy không ngừng. Cô phải vật vã với nó một lúc lâu mới có thể tìm lại được giọng nói của mình.. một giọng nói vô cùng trầm, như muốn khóc, như muốn gào thét lên:

- Xin.. lỗi.

"Xin lỗi, Âu Minh.. Nếu ngay lúc này ông trời cho em vào vai diễn một cô gái bình thường, em chắc chắn sẽ xé toạc tất cả ranh giới của số phận mà ôm chặt anh. Em rất muốn vồ tới ôm chặt cơ thể của anh! Nhưng xin lỗi.. lí trí của em.. nó thắng rồi.."

Bàn tay lạnh toát của cô vội nhận lấy những đoá hoa cúc trắng trong tay anh và.. đi qua như kẻ xa lạ. Cô chạy đến bên Dương Trừng, đi cùng anh ta về hướng ngược lại. Chốc chốc lại thấy được hình ảnh một cô gái với đôi mắt luyến tiếc quay đầu lại nhìn bóng lưng người đàn ông đấy đứng yên giữa trời, đến cả một cử động nhỏ cũng không hề có.

Chúng ta lại bỏ lỡ một nhịp nữa rồi..

..

"Lạc Phàm, em lừa anh. Chẳng phải em bảo nếu anh ít nói đi thì sẽ không còn làm tổn thương tới Tịch và chính bản thân hay sao? Anh đã nói rất ít, ít nhất có thể.. nhưng nó vẫn đau.."

Lại một lần nữa, cô lại bỏ rơi anh dưới màn tuyết trắng lạnh lẽo để đi cùng một người đàn ông khác. Và anh vẫn là người cuối cùng diễn nốt vai kịch của mình, đó là chứng kiến việc nhìn cô gái ấy đi khỏi..

Không sao cả, sẽ ổn thôi, anh đã quen dần với điều này rồi.

Sự trống trải này đáng ghét quá, sao mày không cút đi đi? Cả mày nữa, mày không thể ngừng ngay việc khiến tao cảm thấy cô đơn à? Lũ cảm xúc ngự trị chết tiệt!

Nụ cười của anh nhoà đi, lạnh nhạt. Khoé môi anh tê tái khẽ mấp máy. Âu Minh nhìn cô bằng tất cả sự dịu dàng của mình, giọng nói từ trong vô thức bỗng thốt ra thành từng câu chữ chua chát, tuyệt vọng:

- Chờ đã.. Tôi vẫn chưa nói gì mà? Tôi vẫn chưa nói rằng tôi.. yêu em, cần em kia mà? Em mắng tôi vô tình, nhưng bây giờ kẻ vô tình lại là em.. Mộ Khả Tịch..