Yêu Như Ô Cửa Sổ Mở

Chương 28: Chương 29




Chỗ ấy mà Vân nhắc tới chính là căn phòng đằng sau quán cà phê của Lâm. Nhưng vốn đang quyết tâm là thế mà sau khi đứng bên đường đợi taxi, cô lại do dự. Những chiếc taxi màu xanh, màu vàng lần lượt lướt qua trước khi cánh tay chậm chạp của cô giơ lên. Bà bán hàng tạp hóa nhìn cô khó hiểu:
- Này cháu gái, việc bắt một chiếc taxi khó đến thế cơ à? Hay là quên mang tiền?
Thiên Vân lắc đầu, thất vọng ngồi phịch xuống một chiếc ghế bà lão đặt trước cửa tiệm.
- Bà ơi, có bao giờ bà muốn gặp một ai đó, nhưng lại không có đủ can đảm để gặp không ạ?
- Ta ấy à? Nhiều chứ. Tỉ như ngày trước có dạo ngày nào ta cũng phấp phỏng muốn gặp ông chủ của ta
- Bà thích ông ấy ư?
- Lạy giời, thích cái lão hói nặng ấy à? Vả lại lúc ấy ta cũng đã có chồng rồi. Chả là bà muốn được tăng lương, nhưng lại sợ gặp cấp trên nói chuyện. Ngày nào thấy mặt ông ấy cũng hạ quyết tâm nhưng cuối cùng đều không dám.
Bà bán hàng thấy Vân cười, vui miệng nói chuyện. Bà rất hay dùng hai từ “tỉ như”.
- Này bà thấy nhiều người cũng giống cháu lắm đó. Tỉ như cái anh chàng hay đứng ở góc đường, chỗ kia kìa. Tối khuya nào bà cũng thấy cậu ta đứng ở đó ngóng lên tòa nhà chung cư của cháu. Đầu tiên bà nghi ngờ trộm cắp rình mò, nhưng nhìn kiểu cách của anh ta thì không phải. Lâu ngày hỏi ra, cậu chàng mới tiết lộ là thích một cô ở trong chung cư, cả ngày đeo bám, tối đến lại lặng lẽ đứng ngóng mà không thấy khi nào dám lên. Rõ là khổ!
- Cũng có người si tình như thế hả bà?
- Thằng bé khá lắm nhé. Đẹp trai, lại làm kiến trúc sư. Nói chuyện với người lớn càng nhã nhặn, lễ phép. Nhưng tiếng Việt hơi lơ lớ. Không biết đứa con gái nào tốt phước mà lại không biết hưởng.
Bà bán hàng chép miệng. Nghe đến người ta làm kiến trúc sư, lại nói tiếng Việt lơ lớ khiến Thiên Vân chột dạ. Cô hỏi:
- Bà có hỏi tên anh ta không?

- Có chứ. Cậu ta tên là Hải.
Hóa ra đúng là anh ấy! Làn gió ấm áp len vào tận trong góc nhỏ của con tim. Giống như một buổi trưa hè tĩnh lặng, ánh nắng tràn chảy, mật ngọt dâng đầy trong không khí. Giống như vừa thức dậy sau một giấc ngủ ngắn, còn đang ngơ ngẩn thì nhìn thấy một ô cửa màu vàng chanh rộng mở, chấp chới tấm rèm trong cơn gió dịu dàng. Đó là một thứ cảm giác hưng phấn và thỏa mãn thầm lặng chỉ mình mình hiểu, thấm từ trong tim cô hòa vào máu, lan tới tận kẽ tay.
- Cám ơn bà, cháu đi đây!
Vân hôn chụt lên đôi gò má nhăn nheo trong sự ngỡ ngàng của bà lão. Bước chân lâng lâng, tâm hồn bay bổng, ánh mắt bừng sáng, Vân hấp tập vẫy một chiếc taxi đang lao tới. Người tài xế đánh xi nhan, lái chiếc taxi dừng lại bên lề đường. Ông ta liếc qua gương chiếu hậu, bất giác cũng mỉm cười. Nhìn niềm hạnh phúc rạng rỡ của cô gái này, ông như thấy lại trong giây lát một thời tuổi trẻ rất xa của mình.
***
Cánh cửa đóng im ỉm. Một chút bụi mịn màu xám phủ lên ổ khóa tố cáo chủ nhân của nó đã không về nhà một thời gian dài. Vân chạm nhẹ tay lên chiếc khóa đồng, nỗi xúc động trong lòng vẫn còn khiến cho tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Cùng lúc đó, một nỗi lo sợ mơ hồ len vào trong tim.
- Ư… hừm! – Tiếng bước chân và giọng húng hắng phía sau lưng khiến Vân quay lại. Đó là Lâm, chủ của quán cà phê có mặt tiền ở hướng đối diện. Trong lòng cô cảm thấy hơi thất vọng.
- Chào anh. – Vân cố gắng nở một nụ cười, nhưng cảm thấy nó quá gượng gạo, nên cô mím môi lại. Lâm chắc cũng cùng đội tuổi với cô, nhưng ánh mắt anh ta khe khắt quá, lại già dặn, khiến cô không thể nào cảm thấy tự nhiên trước mặt Lâm được. – Xin lỗi… Hải … không có nhà à?
- Không có. Cậu ta không về hơn tuần nay rồi.
- Anh có biết Hải đi đâu không?
Lâm lắc đầu. Vân cảm giác anh ta đang giấu một bí mật nào đó, nhưng không muốn cho cô biết. Hai người nhìn nhau trong vài giây, cho đến khi Lâm hứa:
- Khi nào anh ta quay lại, tôi sẽ nói là có cô tới tìm.
- Cảm ơn anh!

Cuộc gặp gỡ kết thúc ở đó. Vân khẽ cúi đầu chào rồi bước ra phía đường lớn, sự hưng phấn khi nãy giờ chùng xuống, xẹp dí như quả bóng bay dưới cái nắng gay gắt của mặt trời.
***
Hải biến mất giống như bốc hơi khỏi thành phố này, không để lại một lời nhắn, một dấu vết nào hết. Vân xót xa nhận ra đối với anh, cô giống như một người dưng, hoàn toàn không có thông tin gì cả, ngoài một số điện thoại giờ đã trở nên vô dụng. Anh làm ở đâu? Cô không biết! Bà con của anh ở đâu? Cô cũng mù tịt! Đột nhiên, cái ý nghĩ tồi tệ rằng Hải sẽ vĩnh viễn biến mất giống như Sơn trước đây ập đến. Ý nghĩ đó khiến cho cô phát điên lên!
Một ngày nữa chậm chạp trôi qua. Không có từ nào có thể diễn tả cảm xúc của Hoàng Thiên Vân lúc này. Một cảm giác không trọng lượng, lơ lửng giữa những tầng hỗn loạn của nỗi sợ hãi và sự tưởng tượng. Nhưng cô không thể để cho bản thân một lần nữa rơi vào vòng khủng hoảng đươc. Phải đi tìm. Đi tìm bằng được cho anh ấy!
Sau khi bình tĩnh lại, Vân nhận ra có một vài người có thể giúp cô tìm được manh mối của Hải. Đầu tiên là anh Đạt, ông chủ kỳ lạ của một quán cà phê cũng kỳ lạ không kém mà Hải đã có lần đưa cô tới. Hai là Tùng – chồng của Hải Yến. Trong đám cưới, Hải đến với tư cách là bạn của chú rể. Trong lòng tràn đầy hy vọng, Thiên Vân lần lượt tìm gặp những người cô nghĩ là có liên quan. Nhưng không may cho cô, chủ quán cà phê thì đi vắng, cô nhân viên nói với cô là ít nhất một tháng nữa anh ta không về. Thông tin từ Tùng còn đáng thất vọng hơn. Hải chỉ là một cộng tác viên được giới thiệu từ một sếp lớn của tổng công ty, làm việc độc lập nên ngoài quan hệ công việc ra thì chẳng ai biết thêm gì nhiều về anh cả.
Đài phun nước đặt cạnh công viên thành phố buổi chiều có rất nhiều cặp vợ chồng trẻ dắt con ra đó chơi. Hôm nay Vân có hẹn với Băng Băng. Từ ngày anh khám phá ra cô có khả năng viết rất tốt, đã không ngừng khuyến khích cô sáng tác. Anh cẩn thận đọc từng trang bản thảo của cô, góp ý một cách nghiêm túc. Không những thế, mọi suy nghĩ, cảm xúc, cô đều có thể dễ dàng chia sẻ với anh.
- Vậy là nam chính của em biến mất một cách đột ngột? – Băng Băng đeo một chiếc kính râm màu nâu. Dù nắng chiều không chói lắm nhưng anh vẫn không tháo nó ra. Hai người bọn họ đang ngồi trên ghế ngay bên cạnh hồ phun nước. Thiên Vân lơ đãng nhìn theo những con chim bồ câu đang hối hả mổ bánh mì ai đó rắc đầy dưới sân. Bọn chúng rất dạn dĩ. Có người đi qua cũng chỉ né sang một bên rồi lại nhảy về chỗ cũ cắm cúi kiếm ăn.
- Trong các tác phẩm nổi tiếng bây giờ, nhất là các tác phẩm có hơi hướng siêu thực, biến mất là một tình tiết rất đắt giá đó. – Chàng nhà văn không biết nói đùa hay nói thật.
- Nhưng phải có giải thích thỏa đáng chứ!
- Không đâu. Các tác giả để cho nhân vật của họ đột ngột biến mất, không để lại vết tích. Cũng không giải thích. Chỉ đơn giản là biến mất. – Rồi Băng Băng sửa giọng như một người đang đọc truyện. – Một buổi sáng đẹp trời, người đàn ông đi tìm cô bạn gái của mình. Nhưng nàng đã biến mất. Tan vào hư vô. Không ai biết nàng đi đâu. Đồ đạc của nàng vẫn chất đầy phòng, vương lại mùi thơm chỉ riêng nàng có. Nhưng nàng đã đi mất. Liệu đâu đó, trong một thế giới khác, anh sẽ gặp lại nàng? Có thể! Nhưng đây, đây mới chính là thế giới của anh. Còn nàng, đã ở một nơi rất xa mất rồi!
Thiên Vân nhíu mày nhìn sang chàng nhà văn Băng Băng nổi tiếng là bí hiểm và ít chịu lộ diện trước độc giả. Anh cười nụ cười rộng miệng quen thuộc, trở lại giọng bình thường.

- Thế nào? Cảm giác rất có sức nặng đúng không?
- Đúng vậy. – Vân gật đầu. – Nhưng đáng tiếc chuyện của em lại là thực tế, chứ không phải trong một cuốn tiểu thuyết nào cả.
- Đừng lo lắng em ạ. Thậm chí anh còn thấy mừng vì cuối cùng em cũng đã xác định được tình cảm của mình. Điều đó là quan trọng nhất.
- Nhưng em sợ lắm. Em rất sợ. – Vân ôm lấy vai. Những ngón tay cô khẽ run rẩy. Băng Băng vỗ nhẹ lên vai cô.
- Đừng sợ! Con người cơ mà. Có phải nói biến mất là biến mất đâu! Em có muốn đi dạo một chút không?
***
Chị Phương là người đầu tiên nhận ra tâm trạng tuột dốc không phanh của Thiên Vân. Dù còn giận dỗi chuyện nhiệt tình mai mối cho Vân một đám không thể chê vào đâu được mà Vân cứ lơ là Phú, chị vẫn không thể kìm lòng được, hỏi Mùa Xuân:
- Này, cô Vân ấy lại làm sao vậy?
Mùa Xuân thở dài thườn thượt:
- Ngoài tình ái, thì còn lý do gì vào đây nữa cơ chứ!
- Hừm, chị cũng chả hiểu nổi cô Vân cô ấy nghĩ cái gì nữa. Thằng nhóc kia kém nó bao nhiêu tuổi? Yêu đường còn đỡ, sau này kết hôn rồi, lúc đó có khổ có thiệt thì chỉ phụ nữ phải chịu thôi.
- Nhưng mà anh chàng đó đàng hoàng lắm. Em thì mới chỉ gặp qua trong đám cưới, nhưng nghe Tùng nói anh ta rất được.
- Rồi em xem. Chẳng lâu bền được đâu. Tuổi tác khác, cách suy nghĩ khác, anh ta lại lớn lên ở nước ngoài. Chà chà… nhiều bất đồng lắm. Giám đốc Phú cũng khoe chị đã gặp anh ta một lần. Hơi trẻ con. Mà chị nghĩ cũng tức. – Chị Phương lại đập bàn cái rầm theo thói quen. – Anh Phú là ý định nghiêm túc. Người ta chín chắn, công việc, tuổi tác đều phù hợp. Vậy mà… vậy mà… Thôi không nói nữa!
- Em bảo này. – Mùa Xuân ghé tai chị Phương thì thầm. – Hình như chị Vân có sức hút với người nhỏ tuổi hơn hay sao ấy!
- Sao em nói vậy?

- Chuyện này rất là bất ngờ đó nhé. Mấy lần em thấy cái cậu Hoàng Lê Vi ấy, toàn lén nhìn theo chị Vân thôi. Ánh mắt đắm đuối cực kỳ.
- Trời, cậu đó sao hợp với cô Vân.
- Thì chắc anh ta cũng tự biết thế, nên chỉ đứng từ xa mà nhìn thôi.
- Chuyện này đừng nói với ai nhé. Mấy cô trong cái văn phòng này là chúa nhiều chuyện lắm đó.
- Dạ.
- Thôi, em kiếm cách nào mà an ủi nó giùm chị đi.
- Ơ, sao lại “giùm”. Chị muốn an ủi hỏi han sao phải thông qua em.
- Vẫn giận. Vẫn chưa hết tức!
Mùa Xuân bĩu môi cười. Đúng là chị Phương chẳng sai! Cô nhặt mấy cuốn sách mới lấy từ nhà in về, vừa lật lật bìa ra coi, vừa bước ra khỏi phòng. Về lại chỗ ngồi, thấy màn hình chat YM! nhấp nháy sáng, cô nhanh tay click vào khung tin nhắn, đọc xong, khuôn mặt đang trầm tự nhiên sáng rỡ. Tin nhắn đến từ chồng cô, nhắn rằng hôm nay đã có người liên lạc được với Hải. Hải đang đảm trách phần thiết kế bổ sung của một công trình nên không sớm thì muộn, trong vòng một tuần nữa, anh ta phải gặp tổ thiết kế để bàn giao. Mùa Xuân bốc ngay máy gọi cho Thiên Vân. Nhưng dù cho gọi mấy lần, từ lúc sáng đến tận chiều tối, vẫn không thấy có tín hiệu gì.
Ngày hôm nay, tất cả những ai gọi đến cho Hoàng Thiên Vân đều cảm thấy bực điên lên. Thực ra cũng không phải lỗi của cô vì chính bản thân chủ nhân cũng không biết được rằng điện thoại của mình hết pin. Lúc này, Vân đang ngồi bên cạnh cửa sổ, chăm chú gõ lách cách vào bàn phím một chiếc laptop để trước mặt. Trán cô nhăn lại thể hiện sự tập trung cao độ. Thỉnh thoảng cô hơi dừng lại, hướng đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ trong giây lát, cắn cắn môi ra chiều nghĩ ngợi, sau đó lại quay lại màn hình máy tính, tiếp tục đánh máy với một tốc độ nhanh khủng khiếp.
Người ta thường nói nhà văn thất tình quả thật là chí lí. Trước đây Vân chỉ dịch các tác phẩm của người khác, làm công việc của một người chuyển ngữ còn bây giờ, cô lại đang tự sáng tác. Cảm giác đắm chìm với các nhân vật, các tình tiết, cùng với họ hạnh phúc, đau khổ khiến cho cô tạm quên đi tâm trạng không tốt của bản thân. Băng Băng đã nói nếu cứ cái đà này, chỉ trong một tháng, cô có thể hoàn thành cuốn sách của mình. Anh còn nói sẽ giúp cô liên hệ với nhà xuất bản và một công ty quảng bá sách chuyên nghiệp. Vân nghĩ chuyện đó còn ở tương lai xa. Cô vốn chẳng phải là nhà văn, chỉ đang dựa dẫm vào việc viết lách để an ủi bản thân mà thôi.
Bị cuốn đi theo những con chữ đang hối hả tuôn ra trên màn hình máy tính xách tay, Vân không để ý đến tiếng gõ cửa ở phòng ngoài. Khi ánh nắng bên song cửa sổ dịu xuống từ màu vàng chanh rực rỡ sang màu đỏ cam báo hiệu ngày sắp tàn, Vân mới vươn đôi vai tê cứng vì ngồi lâu, vặn mình hai cái đứng dậy. Tủ lạnh trống trơn chẳng có gì ăn. Cô vớ lấy một chai nước lọc, vặn nắp ngửa cổ tu một ngụm. Nước lạnh trôi xuống cái dạ dày rỗng không khiến nó kêu o o. Vân nhăn mặt, cầm ví tiền rồi vớ lấy chiếc áo khoác mỏng định xuống dưới nhà mua hủ tiếu nam vang thay cho bữa tối. Cô mở chốt cửa đẩy ra, nhưng cánh cửa bị một vật nặng phía ngoài đè lại. Vân đẩy mạnh tay, cùng lúc một người nào đó bên ngoài phối hợp kéo rộng cánh cửa về phía trước, khiến cô gần như lao thẳng vào bức tường đối diện. Rất may, người bên ngoài đã nhanh nhẹn kéo cánh tay cô lại.
- Cẩn thận!
Giọng nói trầm quen thuộc. Mùi bạc hà thoang thoảng. Anh đang đứng trước mặt cô, khuôn mặt hơi có chút căng thẳng. Vân sững người ra một giây, nhìn Hải chằm chằm như thể anh là một người ngoài hành tinh mới xuất hiện trên trái đất. Sau đó cô đường đột rút tay lại, bước nhanh vào trong nhà và đóng sầm cửa lại.