Yêu Không Lối Thoát Hoắc Anh Tuấn

Chương 28



Chương 28: Hoắc Cao Lãng tỉnh

Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Từ Uyển Nhan bình tĩnh, nhưng lại vội vàng lên lầu gõ cửa phòng sách của Hoäc Anh Tuấn.

Giọng nói sốt ruột: “Hoäc Anh Tuấn, anh có ở bên trong không? Em vừa nhìn thấy Hoa Nguyệt đi mất rồi. Cô ấy loạng choạng, sắc mặt cũng rất nhợt nhạt. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đấy chứ…”

Chưa nói hết lời cánh cửa phòng sách đã mở ra một tiếng “rầm”.

“Cô nói cái gì? Hoắc Anh Tuấn đứng ngay cửa, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó.

Anh đã thay bộ đồ ngủ ban nấy, mặc lên người một bộ đồ thoải mái ở nhà, bộ đồ càng tôn lên dáng người vừa cao vừa thẳng của anh.

Từ Uyển Nhan nhìn anh: “Vừa rồi Hoa Nguyệt… Đường Hoa Nguyệt chạy ra ngoài rồi, em thấy trạng thái của cô ấy không ổn, anh đuổi theo xem xem, chäc cô ấy còn chưa đi xa đâu”

Đã thành ra như vậy rồi, vẫn còn sức chạy!

€ó vẻ như anh đã quá nhân từ rồi!

Vẻ mặt của Hoắc Anh Tuấn tối sầm, uy nghiêm đáng sợ, nghiến răng: “Không cần lo lắng cho cô ta, cho dù có chết ở bên ngoài cũng không cần quan tâm!”

Sau khi Đường Hoa Nguyệt rời khỏi Đệ Phong Lan, cô không trực tiếp đến bệnh viện mà trước tiên đến hiệu thuốc gần đó mua thuốc tránh thai.

Cô nhân viên liếc nhìn những vết hẳn trên cổ cô, giọng điệu có chút khinh thường: “Cô muốn số 24, hay số 72?”

Đường Hoa Nguyệt có một loại vẻ đẹp mê hoặc lòng người, tuổi tác nhìn vẫn còn trẻ, nhưng nhìn cách ăn mặc lại khiến cô nhân viên khinh thường. Đây là khu dành những ng.

người giàu có Theo cô nhân viên ấy, cô gái này không phải tiểu tam tiểu tư thì cũng là thứ đồ chơi của cậu chủ nào đó.

Đường Hoa Nguyệt không quan tâm đến ánh mắt của nhân viên hiệu thuốc, vẻ mặt có chút tê tê: “72”

Hoắc Anh Tuấn đã giày vò cô ba ngày liền, lại không dùng biện pháp gì, cũng không biết uống thuốc này xong còn có tác dụng gì không?

Khi Hoäc Anh Tuấn tìm đến hiệu thuốc, tình cờ nhìn thấy nhân viên đưa thuốc tránh thai cho Đường Hoa Nguyệt.

Đường Hoa Nguyệt đứng thẳng người trước tủ kính, sắc mặt cô ta quả thật trông có chút tái nhợt, nhưng tinh thần không đến nỗi tệ, không nghiêm trọng như Từ Uyển Nhan nói.

Khuôn hàm góc cạnh của người đàn ông ấy mim chặt, nơi sâu thắm đôi mắt đen kịt kia như rỉ ra một giọt mực sẫm đậm, anh vừa định bước tới, điện thoại đột nhiên vang lên.

Hoäc Anh Tuấn nghe điện thoại.

Người ở đầu dây bên nói: “Giám đốc Hoäc, liên quan đến việc cậu chủ Hoắc Cao Lãng bị bắt cóc, quả thực là…là bà chủ và Lục Xuyên Mạn làm!”

Lời nói ấy như sét đánh ngang tai, con ngươi của Hoäc Anh Tuấn đột nhiên co lại, tin sét đánh ấy như đánh thẳng vào nơi anh đứng, Hoäc Anh Tuấn vốn tưởng rằng Đường Hoa Nguyệt chỉ là thấy chết không cứu, cho nên em trai của anh mới bị hại thảm thương như vậy.

Nhưng anh không ngờ rằng, vụ tai nạn của Hoäắc Cao Lãng, thật ra lại là do Đường Hoa Nguyệt một tay tính kế!

Người phụ nữ tâm tính tàn độc mất nhân tính này!

Đường Hoa Nguyệt tính tiền xong, đang muốn một cốc nước ấm, đột nhiên cổ tay bị bóp nghẹt, sau lưng đập vào ngực của một người đàn ông. Cô còn chưa kịp phản ứng gì, cả người đã bị kéo ra ngoài!

Đường Hoa Nguyệt rít lên, ngay sau đó đột nhiên bị tay của anh che miệng lại.

Mùi thơm cơ thể của anh ập đến, cùng người ấy quan hệ thân mật mấy ngày đêm khiến Đường Hoa Nguyệt dễ dàng nhận ra. Là Hoắc Anh Tuấn.

Mặt cô phút chốc trắng bệch như tờ giấy.

Cô dùng hết sức giấy dụa nhưng vô ích, bị Hoắc Anh Tuấn trực tiếp nhét vào trong xe!

Cô biết Hoắc Anh Tuấn tới đây để bắt cô về, có lẽ vẫn muốn giam giữ cô, vì vậy cô trực tiếp nhét cả vỉ thuốc trong tay vào miệng, nuốt khan vào họng.

Nhìn thấy điều này, khuôn mặt tuấn tú của Hoäc Anh Tuấn trở nên hung ác đến cực điểm, ngọn lửa căm phần trong lồng ngực cuộn trào!

“Đường Hoa Nguyệt, cô thật sự đáng chết!” Anh dùng bàn tay to lớn bóp chặt căm dưới cô, tay còn lại cho vào miệng côi Đường Hoa Nguyệt dùng sức đánh thật mạnh tay anh, nhưng cuối cùng thuốc vẫn bị anh ép nôn ra ngoài Cô không chịu nổi nôn khan, nước mắt ứa ra giàn dụa.

Nhưng còn chưa kịp định thần, một bàn tay xương xẩu bất ngờ bóp chặt cổ cô một cách hung dữ.

Vẻ mặt của người đàn ông ấy khiến người †a cảm thấy khiếp sợ tột cùng. Sự ghê tởm chán ghét và hận thù thấm vào tận xương tủy trong đôi mắt anh ta hiện rõ không chút giấu giếm, cứ như thể anh ta giây tới đây sẽ lao tới xé cô ta ra từng mảnh.

“Xem ra cô cũng sẽ biết khó chịu. Tôi còn tưởng rẵng loại người phụ nữ lòng dạ nham hiểm không có trái tim như cô không biết đau là gì chứ ! Hoäc Cao Lãng đã làm gì sai mà cô phải hủy hoại nó như vậy, nó yêu quý cô đến nhường nào!”

Đường Hoa Nguyệt không hề biết anh đã nhận được tin tức xác thực, còn tưởng rằng anh đang nhắc lại chuyện cũ.

Cô ra sức nằm chặt lấy cánh tay anh, yếu ớt phủ nhận: “Trước nay tôi chưa từng làm hại cậu ấy…

“Chưa từng làm hại?” Hoäc Anh Tuấn nhìn thẳng vào khuôn mặt cô in hẳn hình bàn tay, trên trán nổi rõ gân xanh: “Đường Hoa Nguyệt, tôi đã biết hết mọi chuyện rồi, còn có bãng chứng cô và Lục Xuyên Mạn hợp lực đối phó với Hoäc Cao Lãng, loại phụ nữ ác độc như cô đáng phải chuộc tội trong tù cả đời!”

Có bằng chứng cô và Lục Xuyên Mạn hợp lực đối phó với Hoäc Cao Lãng?

Chuyện này làm sao có thể, cô chưa từng làm gì cải Biểu cảm trên mặt Đường Hoa Nguyệt trong phút chốc trở nên sửng sốt, khuôn mặt ệch nhỏ nhắn bị anh bóp nghẹt từ trắng chuyển sang đỏ bừng, cô ra sức lắc đầu.

“Tôi chưa từng làm gì, chưa từng làm gì cải”

“Còn dám giảo biện!” Hoắc Anh Tuấn càng ra sức, khuôn mặt phản chiếu trong đôi mắt Đường Hoa Nguyệt sát gần đầy dữ tợn!

Ngay khi Đường Hoa Nguyệt nghĩ mình sắp bị bóp cổ đến chết, một tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Hoäc Anh Tuấn nhìn lướt qua màn hình điện thoại, là bác sĩ trị liệu tâm lý của Hoắc Cao Lãng.

Anh nhấn nút trả lời.

Giọng nói trong trẻo của bác sĩ trị liệu tâm lý tức thì vang lên bên kia đầu dây: “Giám đốc Hoäc, cậu hai tỉnh lại rồi”

“Cô nói cái gì?” Vẻ tàn bạo lạnh lùng toát ra từ người Hoáắc Anh Tuấn trong tức khắc tiêu tan: “Cao Lãng tỉnh lại rồi?

Cao Lãng tỉnh lại rồi?

Niềm hy vọng hiện lên trong mắt Đường Hoa Nguyệt, mặc dù cô có khó chịu đến mức sắp không thở nổi nữa rồi.

“Đúng vậy, giám đốc Hoắc” Bác sĩ trị liệu tâm lý nói: “Cậu hai tỉnh lại rồi. Cậu ấy muốn gặp anh và nói cho anh biết chân tướng chuyện xảy ra năm đó”

“Được, tôi sẽ qua ngay”

Hoäc Anh Tuấn nói xong liền cúp điện thoại *Cao Lãng tỉnh lại rồi, Đường Hoa Nguyệt, cô sợ sao?”

Đôi mắt anh như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng lên người cô.

Cô rốt cục có vô tội hay không, đợi sau này sẽ biết rõ thôi”