Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ

Chương 142: Bình dấm chua đổ rồi đã ngửi rõ mùi dấm chưa ê ẩm chưa”






Ngộ nhỡ cô có thai thì làm thế nào?Cô mới mười tám tuổi, còn chưa nghĩ đến chuyện sinh con đâu!Ngón tay thon dài của Diệp Cô Thâm khẽ xoa đầu cô: “Ừ, hôm nay đi mua một ít.”“Vậy trước kia trong nhà không có à?” Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, từ từ cúi gằm xuống.“Không có…”Trước giờ anh là đàn ông độc thân, tất nhiên không có mấy thứ đó!Sau khi cô tới đây ở, ngày đêm anh cũng chỉ muốn cùng với cô.“Tối hôm qua…” Đường Tuế Như cúi người nhìn vết hôn trên người: “Bắn vào trong chưa?”Lời nói của nàng dâu khuê phòng nhà mình đúng là quá trực tiếp rồi.Đôi mắt u tối của Diệp Cô Thâm nhìn động tác của cô: “Em đang muốn đếm xem có ít đi mất cái nào không à?”“Anh không cần phải chuyển chủ đề!” Cô vô tội mở to hai mắt: “Nếu có, em còn phải uống thuốc…”“…”Diệp Cô Thâm kéo bàn tay nhỏ của cô, tối hôm qua nhất thời kích động, quên mất Nhuyễn Nhuyễn vẫn còn nhỏ.Bỗng nhiên Đường Tuế Như ngã xuống người anh, một vòng tay nóng bỏng quen thuộc ôm lấy cô.Diệp Cô Thâm để cằm lên vai cô, đây là tư thế anh thích.“Chú Diệp…”Sáng sớm anh đã làm cái gì vậy?“Uống thuốc không có lợi cho cơ thể, sau này nhất định anh sẽ dùng biện pháp…” Anh đau lòng nói.Bởi vì sự thoải mái nhất thời của mình mà không nghĩ đến cô.“À không sao! Một lần không có việc gì! Nhưng không được có lần sau! Nếu không…” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô hiện lên vẻ gian xảo: “Lần sau em không cho anh bò lên giường nữa!”“…”Trừng phạt này đối với một người đàn ông mới bóc tem có phải là quá nặng rồi không?“Chú Diệp, anh yên tâm, anh sắp được nghỉ ngơi rồi…” Đường Tuế Như vỗ vỗ lên phía sau thắt lưng tinh tráng của anh: “Mau buông em ra, em phải đi học rồi. Anh đấy, tự đi chơi đi! Nhưng mà không được phép ngắt cỏ hái hoa! Nhất là cái cô đắm đuối đưa tình gọi anh là anh Thâm ấy, không phải cô ta nên gọi anh là chú rồi sao?”Người phụ nữ ý đồ bất chính!“Nhuyễn Nhuyễn ghen tị?”“Đúng, bình dấm chua đổ rồi, đã ngửi rõ mùi dấm chưa? Ê ẩm chưa?” Tuế Tuế khoa trương chun chun cái mũi nhỏ lại: “Em là quỷ hẹp hòi đấy! Ông xã của em, chỉ có một mình em được ôm ấp thôi…”“Anh không đi…” Diệp Cô Thâm vững vàng ôm cô xuống giường, nhanh chóng đi về phía phòng đối diện: “Bọn họ đi chơi thì kệ bọn họ.”“Thật sự không đi? Hẳn không phải là vì em không đi nên anh mới không đi chứ?” Cô y hệt con bạch tuộc cuốn lấy anh, đôi chân trắng mịn quấn ngang hông anh.Không thể không nói người đàn ông huấn luyện quanh năm đúng là có khí lực!Điểm này không chỉ thể hiện vào lúc cô treo trên người anh, còn đặc biệt thể hiện vào buổi tối khi đè cô, thế nào cũng không đủ, một lần lại một lần đủ loại tư thế, không góc chết chiếm lấy cô.Khiến cho cô không chỉ một lần hối hận vì để cho con mãnh thú trong cơ thể Diệp Cô Thâm thoát ra ngoài.“Em không đi thì không có gì thú vị cả.” Diệp Cô Thâm đặt cô lên chiếc giường mềm mại: “Mặc cái gì đây?”Lúc này Đường Tuế Như nghe thế mới giật nảy nhìn lại chính mình, vừa rồi Diệp Cô Thâm cứ thế mà ôm cô trần như nhộng đi từ phòng anh đi sang phòng cô!Hai người đều không mặc gì cả.Cô kéo tấm chăn mỏng trên giường qua quấn lấy người, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn đã bắt đầu đỏ lên.“Em tự lấy là được!” Cô che chăn, xấu hổ nhìn anh.Diệp Cô Thâm thờ ơ chọn giúp cô một bộ quần áo, từ trong ra ngoài, gấp gọn gàng cẩn thận đặt bên gối đầu cô rồi cúi người, áp sát lại gần cô.Khí tức mát lạnh tiến gần tới, Đường Tuế Như quay sang hướng khác: “Anh làm gì thế!”“Đêm nay, chuyển sang kia đi?”“Chuyển sang?” Đường Tuế Như nghiêng đầu: “Chuyển đến phòng anh à?”