Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 456





Tất cả các nhân viên tư vấn cùng nhau xoay sở một lúc mới đóng gói được hơn một trăm chiếc điện thoại di động với các mức giá từ cao đến thấp.

Nhân viên tư vấn mua hàng nói: “Thưa cô, hóa đơn tổng cộng hết ba tỷ không trăm sáu mươi triệu.


“Quẹt!”
Sau khi nhận thẻ và quẹt thẻ, nhân viên tư vấn mua hàng trả lời: “Số dư thẻ của cô hiện tại không đủ.


“Làm sao có thể, ba tôi vừa mới chuyển tiền đến cho tôi cơ mà.



Mã Kỳ Khiết có chút khó chịu nhấc điện thoại gọi cho ba mình, điện thoại vừa kết nối liền nũng nịu nói: “Ba, không phải ba vừa mới chuyển tiền cho con sao, tiền trong tài khoản thế nào lại ít vậy?”
“Kỳ Khiết, lần này tiền chuyển cho con chỉ có ba trăm triệu, ba mẹ đã quyết định sẽ hạn chế chi tiêu của con kể từ bây giờ, một tháng chỉ được sử dụng tối thiểu sáu tỷ.

Con cần phải khống chế một chút.


Nghe vậy, Mã Kỳ Khiết giậm chân tức giận: “Ba, sao ba lại làm như vậy? Con không quan tâm, bây giờ ba mau chuyển cho con mười lăm tỷ lại đây.


Tút tút!
Bên kia trực tiếp cúp điện thoại, làm cho Mã Kỳ Khiết tức đến dậm chân.

Khóe miệng Ninh Vũ Phi nhếch lên nói: “Nghĩ cách mà trả tiền đi, hóa đơn đều đã in ra rồi, phiếu bảo hành cũng đã kích hoạt, không có cách nào trả lại hàng đầu.


“Ninh Vũ Phi, anh! ” Mã Kỳ Khiết tức giận đến xanh mặt.

“Thưa cô, xin vui lòng thanh toán hóa đơn càng sớm càng tốt!” Nhân viên tư vấn mua hàng nói.

Mã Kỳ Khiết không quan tâm, chỉ muốn trực tiếp đi ra ngoài.

Hai nhân viên bảo vệ ở cửa lập tức chặn cô ta lại và nói: “Cô gái, vui lòng thanh toán hóa đơn, nếu không chúng tôi sẽ gọi cảnh sát.


“Gọi cảnh sát, các người nghĩ mình là ai, mau cút đi, hai con chó trông cửa này.



“Cô! ” Hai nhân viên bảo vệ nghe thế liền vô cùng tức giận.

Mã Kỳ Khiết dùng túi xách đập vào người nhân viên bảo vệ, không đánh thì không sao, giờ cô ta đã đánh người, có thể báo cảnh sát.

Một trong hai nhân viên bảo vệ hung dữ đẩy Mã Kỳ Khiết ngã xuống đất và giữ cô ta lại.

“Hai con chó trông cửa các người chết chắc rồi, chết chắc rồi.

” Mã Kỳ Khiết đứng tại chỗ rít gào như một người đàn bà chanh chua.

Nếu là nơi khác có thể sẽ phải dung túng loại người như cô ta, nhưng cửa hàng này thì không giống vậy.

Chủ nhân của nó không phải người mà nhà họ Mã có thể so sánh được.

Ninh Vũ Phi cầm lấy một chiếc điện thoại di động và nói: “Chúng tôi muốn mua cái này, làm thủ tục thanh toán đi.


“Được, thưa anh!”
Sau khi thanh toán xong, Ninh Vũ Phi và Tô Điềm rời khỏi cửa hàng điện thoại di động, còn Mã Kỳ Khiết thì vẫn đang bị đè xuống đất một cách chật vật không thể chịu nổi, tóc tai hỗn loạn, không ngừng la mắng.

Đi được một đoạn, Tô Điềm mới hỏi: “Vũ Phi, làm sao cậu biết trong tài khoản Mã Kỳ Khiết không có tiền?”
“Tôi cũng có biết đâu, cho dù cô ta có tiền, mua một lúc nhiều điện thoại như vậy cũng chẳng để làm gì, cuối cùng kẻ thiệt hại chẳng phải vẫn là cô ta sao?” Ninh Vũ Phi nhún vai.

“Phụt!”

Tô Điềm cười khúc khích nói: “Tôi đột nhiên phát hiện cậu rất là hư hỏng đấy nhé, kích thích người ta tiêu xài hoang phí như vậy.


“Đó là do Mã Kỳ Khiết gieo gió gặt bão cả thôi.

Tuy rằng nhà họ Mã cũng là dân làm ăn kinh doanh, nhưng vẫn chỉ là một doanh nghiệp quy mô nhỏ.


Ninh Vũ Phi nói tiếp: “Đi thôi, lại đi mua cho cậu một cái máy vi tính.


Hai người mua xong một chiếc máy tính xách tay và đi ra ngoài, lúc này bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc của Mã Kỳ Khiết vang lên.

Cô ta đang bị cảnh sát cưỡng chế kéo lên xe.

“Vũ Phi, tiếp theo chúng ta định đi đâu? Đúng rồi, không phải cậu nói muốn mua gì đó sao?”
“Người anh em Vũ Phi, không ngờ lại gặp anh ở đây?”
Một tiếng nói bất ngờ xuất hiện, lọt vào tai Ninh Vũ Phi, chính là người mà anh không muốn gặp nhất.

.