Y Đạo Quan Đồ

Chương 1409: Tôi muốn đi tây tạng (3)



Ông chủ khách sạn chính là một người Hán, nhìn bức ảnh đó rồi lắc đầu.

Lúc này, hai nam tử thân hình khôi ngô, da ngăm đen đi tới bên cạnh Trương Dương, híp mắt nhìn bức ảnh trong tay Trương Dương.

Trương Dương ôm một tia hi vọng nói với họ: "Người anh em, có từng gặp qua không?"

Hai nam tử dân tộc Tạng nhìn nhau, bật cười ha ha, một người trong đó nói: "Xinh quá!"

Trương Dương thở dài cất bức ảnh đó đi, khi đi lên cầu thang, một nam tử người Hán bước tới, nhắc nhở hắn: "Người anh em, lần đầu tiên tới đây à?"

Trương Dương gật đầu: "Lần đầu tiên!"

Nam tử người Hán đó nói: "Giao tiếp với người dân tộc Tạng phải cẩn thận một chút, không phải ai cũng thuần phác như trong báo chí tuyên truyền đâu!"

Trương Dương cười nói: "Cám ơn đã nhắc nhở!"

Người đó lại nói: "Gần đây núi An Cửu Lạp rất hay có cướp bóc, các anh khi đi qua đó phải cẩn thận một chút."

Trương Dương lại nói cám ơn, trên đường vào đất Tạng, cũng nghe không ít người nói, trị an của con đường này không được tốt, nhưng bọn họ trên đường cũng không gặp bất kỳ nguy hiểm gì, kỳ thật gặp nguy hiểm họ cũng không sợ, Trương đại quan nhân chính là đang muốn tìm một cơ hội để phát tiện sự bực dọc trong lòng.

Trở lại phòng, Chu Sơn Hổ đã tắm xong rồi, đang nằm trên giường cầm điều khiển từ xa, gã chuyển đi chuyển loại cũng toàn là kênh tiếng Tạng, Chu Sơn Hổ bực bội ném điều khiển sang một bên: "Trời ạ, không có gì để xem cả!"

Triệu Thiên Tài run lẩy bẩy từ trong nhà tắm đi ra: "Con mẹ nó! Không ngờ không có nước lạnh..."

Chu Sơn Hổ cười nói: "Anh chấp nhận đi, có nước tắm rửa đã tốt lắm rồi."

Trương Dương cũng đi tắm rửa, nghe thấy tiếng hai người nói chuyện ở bên ngoài, Triệu Thiên Tài thở dài nói: "Xem ra lại không hỏi thăm được gì rồi."

Chu Sơn Hổ nói: "Còn không phải ư, chúng ta đi đường hỏi suốt nhưng căn bản không có ai thấy cô ta, anh nói xem liệu chúng ta có phải là tìm nhầm địa chỉ không, người ta căn bản không tới đây."

Triệu Thiên Tài nói: "Bất kể cô ta có tới hay không, dù sao chúng ta cũng đã đến rồi! Tôi từ lâu đã muốn được tới đây chơi, lần này vừa hay có cơ hội."

Chu Sơn Hổ nói: "Anh tham quan được gì rồi, còn tôi thì chẳng thấy gì cả, cả ngày từ sáng tới tối chỉ lái xe."

Triệu Thiên Tài cũng thở dài theo.

Trương Dương ở bên trong nghe thấy vậy, trong lòng cũng có chút ngại ngùng, mấy ngày nay, hắn chỉ lo giục mọi người lên đường, cảnh trên đường có đẹp hơn nữa thì cũng không dừng lại để mọi người thưởng thức một chút, càng tới gần mục đích, hy vọng trong lòng Trương Dương cũng không ngừng giảm đi, hắn cũng hoài nghi An Ngữ Thần căn bản không tới, nếu như cô ta tới, sẽ không đến nỗi ngay cả một chút tin tức cũng không có. Trương Dương tắm rửa bằng nước lạnh xong, thay quần áo rồi đi ra, hắn vừa lau đầu vừa nói những lời nghe được vừa rồi khi lên lầu cho bọn Triệu Thiên Tài.

Triệu Thiên Tài nói: "Dọc theo đường đi cũng có nghe nói tới cướp bóc, nhưng chúng ta có gặp vụ nào đâu."

Chu Sơn Hổ cười nói: "Tôi ước gì gặp được mấy tên cướp, lên cao nguyên, tức cứ cảm thấy bực dọc khó chịu, nếu có cướp, vừa hay để tôi luyện tập!"

Trương Dương nói: "Thôi đừng tán phét nữa, xuống dưới tùy tiện ăn một chút, sáng ngày mai lại lên đường!" Những ngày này bọn họ đại đa số thời gian đều là màn trời chiếu đất, lâu rồi chưa được ăn tử tế.

Tuy rằng trong khách sạn vốn có đồ ăn, nhưng Triệu Thiên Tài đề nghị ra ngoài, đã tới Tây Tạng rồi, nói sao cũng phải thưởng thức đặc sản địa phương chứ, theo sự phát triển của thời đại, vùng Tạng càng lúc càng chịu nhiều ảnh hưởng văn hóa của dân tộc Hán, ở con phố này quán ăn kiểu Xuyên rất nhiều, đa số là để làm hài lòng dân du lịch vào Tạng.

Tố chất sức khỏe của ba người đều rất xuất sắc, từ lúc ban đầu vào Tạng cho đến bây giờ cũng không xuất hiện phản ứng cao nguyên, bởi vì lo lắng chỗ dừng chân không an toàn, nhưng đồ quý giá đều do Chu Sơn Hổ đeo, lưng hắn đeo hơn mười kg đồ mà vẫn đi như bay. Mục đích của Trương Dương là đi khắp nơi xem xem, cố gắng để có thể gặp được An Ngữ Thần, mấy ngày qua, hắn thủy chung có trực giác, cho rằng An Ngữ Thần một mình lái xe tới Tây Tạng, cho nên hắn cũng lựa chọn lái xe tới đây, để tránh đi qua cô ta trên đường, nhưng bọn họ hiện giờ đã vào Tạng, đến bây giờ vẫn không nhìn thấy bóng dáng của An Ngữ Thần, Trương Dương bắt đầu hoài nghi đối với trực giác của mình.

Bọn họ ở góc đường phát hiện một quán cơm do dân Tạng mở, nhìn ngoài cửa có rất nhiều xe đỗ, sinh ý chắc là không tồi, bọn họ vào khách sạn tìm một nơi yên tĩnh rồi ngồi xuống. Triệu Thiên Tài gọi vài món đặc sản Tây Tạng.

Triệu Thiên Tài lại gọi rượu lúa mì thanh khoa, Trương Dương sợ rượu lúa mì thanh khoa không đủ đô, bảo Chu Sơn Hổ lấy ra hai bình Mao Đài, khi uống rượu, mấy người dân Tạng ở bàn bên cạnh đều không ngừng nhìn về phía họ.

Triệu Thiên Tài phát hiện ra điểm này, thấp giọng nói với Trương Dương: "Mấy tên người Tạng đó hình như nhìn chúng ta với ánh mắt rất kỳ lạ."

Trương Dương lạnh lùng cười nói: "Mặc kệ họ, chúng ta ăn của chúng ta, bọn họ không chọc chúng ta thì thôi, nếu dám trêu vào chúng ta, thì tôi sẽ đánh cho chúng quên đường về quê luôn!" Trương Dương lưu ý hai tên dân Tạng trong đó chính là hai kẻ mà hắn đã gặp ở khách sạn.

Chu Sơn Hổ có chút hâm mộ nhìn Tạng đao mà người Tạng này giắt bên hông: "Người trông thì chẳng ra làm sao, nhưng đao thì đẹp thật, lát nữa cũng phải mua vài con đem về.

Trương Dương nói: "Đợi tới Lhasa rồi, anh muốn mua bao nhiêu thì cứ mua!"

Triệu Thiên Tài cầm rượu lúa mì thanh khoa lên, nói: "Chúng ta lặn lội đường xa thuận lợi tới Tây Tạng, nào, anh em ta cùng cạn một ly."

Trương Dương kháng nghị: "Độ rượu của anh quá kém, anh kêu cạn ly có phải là khi dễ người ta không?"

Triệu Thiên Tài cười nói: "Tửu lượng của tới không được, uống cái này thôi!"

Trương Dương cũng không phải là thật sự so đo với hắn, chỉ cười cười, cầm chén rượu lên không ngờ thật sự uống cạn một cốc thủy tinh, Triệu Thiên Tài cũng uống cạn cốc rượu lúa mì thanh khoa đó.

Chu Sơn Hổ nói: "Tôi thật sự bội phục Trương đại ca!"

Trương Dương cười nói: "Bội phục tôi cái gì?"

Chu Sơn Hổ nói: "Bội phục con người anh, bội phục tửu lượng của anh!"

Triệu Thiên Tài nói: "Tôi cũng bội phục anh ta!"

Trương Dương nói: "Anh bội phục tôi cái gì!"

"Vì một nữ hài tử có thể vượt vạn dặm xa xôi tìm tới Tây Tạng, thực sự là tới nước chí thánh rồi!"

"Nịnh tôi đấy à?"

Triệu Thiên Tài lắc đầu như đánh trống bỏi: "Không, tuyệt đối không!" Hắn thật sự không có ý châm chọc Trương Dương, thật ra lúc trước khi còn ở nước Mỹ, Trương Dương vì Cố Giai Đồng mà khiến New York long trời lỡ đất, một màn trước mắt khiến Triệu Thiên Tài cảm thấy quen thuộc vô cùng.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng mưa hắt vào cửa sổ. Chu Sơn Hổ chạy ra xem, quay đầu lại nói với bọn họ, là mưa đá.

Tâm tình vừa mới có chút thả lỏng của Trương Dương lại trở nên trầm trọng, cái mà hắn lo lắng nhất chính là thời tiết đột biến khiến hành trình chậm trễ.

Triệu Thiên Tài nhìn ra tâm tư của hắn, nhẹ giọng khuyên giải: "Đừng lo, trong hai ngày chúng ta có thể tới được Lhasa mà."

Sáng sớm ngày hôm sau, năm giờ sáng, Trương Dương đã rời giường nghe thấy Chu Sơn Hổ nghe thấy động tĩnh cũng dậy, Triệu Thiên Tài vẫn ngủ, Trương Dương vỗ vai hắn, Triệu Thiên Tài rên rỉ hai tiếng, Trương Dương sờ sờ trái hắn, chỗ tiếp xúc rất nóng. Triệu Thiên Tài không may bị bệnh rồi, Trương Dương bảo Chu Sơn Hổ đi lấy thuốc rồi xắc cho hắn uống. Triệu Thiên Tài sau khi uống thuốc xong, thở phào nói: "Không có việc gì rồi, chúng ta đi tiếp nào."

Ba người ra tới bên ngoài, mưa đá đã biến thành mưa nhỏ, rơi lên xe việt dã của bọn họ, Trương Dương trước tiên rải thảm ở ghế sau để Triệu Thiên Tài nằm cho thoải mái. Chu Sơn Hổ phụ trách lái xe, Trương Dương ở bên cạnh chỉ đường.

Cả con đường chỉ có xe của bọn họ đi, bởi vì mưa nhỏ càng lúc càng mau, đường lại lồi lỏm không phẳng, Chu Sơn Hổ lái xe rất chậm, thị lực của Trương Dương siêu mạnh, hắn hết sức chăm chú nhìn thẳng về phía trước, thỉnh thoảng nhắc nhở Chu Sơn Hổ phải chú ý gì đó.

Đi qua đường núi lầy lội ở phía trước, độ cao so với mặt biển cũng không ngừng tăng, bọn họ cách Lhasa càng lúc càng gần. Bởi vì Trương Dương trước đó đã nghe nói nơi này có kiếp phỉ thường lui tới, cho nên đặc biệt cẩn thận, đường núi ở phía trước càng lúc càng hẹp, ở phía trước hai trăm mét có một chiếp xe jeep bị ngập trong bùn, ở phía sau đặt biển phản quang, có một nam tử mặc quần áo người Tạng đang đứng đó vung vẩy hai tay về phía họ.

Chu Sơn Hổ đi chạm lại, nói khẽ: "Hình như có chút không đúng!"

Trương Dương nói: "Không sao, cứ lái tới xem!"

Khi còn cách chiếc xe ở phía trước năm mươi mét, Trương Dương bảo Chu Sơn Hổ đỗ xe lại, hắn mở cửa xe bước xuống.

Mặt đất trơn vô cùng, có không ít chỗ đã kết thành băng mỏng, Tạng dân đó dùng tiếng Hán cứng ngắc nói: "Bị sa lầy rồi, người anh em hộ trở đẩy một chút!"

Trương Dương nhìn nhìn chung quanh, tên Tạng dân đó tựa hồ không hề có đồng bạn, hắn gật đầu, đi về phía chiếc xe jeep đó, không đợi hắn đến gần chiếc xe jeep đó,tên Tạng dân đó bỗng nhiên có động tác, từ bên hông rút ra Tạng đao, đột nhiên dí vào eo Trương Dương, hắn chắc không muốn làm hại đến tính mạng của Trương Dương, chỉ muốn chế trụ Trương Dương, lợi dụng hắn để áp chế những người khác bên trong xe.