Y Đạo Quan Đồ

Chương 1376: Người bị hại (1)



Mạnh Thiếu Lương nói: "Hiện trường có rất nhiều nhân chứng mục kích, Lương Đông Bình quả thực đã đâm vào Trương Dương, bệnh lịch của bệnh viện viết rất rõ ràng."

"Nhưng điều này cũng không thể chứng minh, lượng t*ng trùng còn sống của hắn bằng không là do Lương Đông Bình tạo thành."

Mạnh Thiếu Lương nói: "Tổng biên tập Lý, Lương Đông Bình này từng có tiền án, hơn nữa ở hiện trường có nhiều người như vậy nhìn thấy hắn đẩy xe đâm Trương Dương, là hắn chủ động khởi xướng, chuyện này không dễ giải quyết đâu." Từ quan điểm của một hình cảnh mà nhìn chuyện này, Mạnh Thiếu Lương cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, gã cũng không tin xe đạp đâm phải một cái mà toàn bộ t*ng trùng trên người đều chết sạch. Nhưng thông qua cuộc thẩm vấn vừa rồi, gã đã hiểu đại khái được chuyện này, cái thực sự gây ra sự đoan chính là bài báo đó, nếu như không phải tại bài báo đó, Trương Dương cũng sẽ không tìm tới cửa của nhật báo Đông Nam, tất nhiên cũng sẽ không phát sinh va chạm với Lương Đông Bình, Lương Đông Bình cũng sẽ không vì mất đi lý trí mà dùng xe đạp đâm hắn.

Lý Đồng Dục nói: "Chuyện này căn bản chính là do Trương Dương cố ý khơi mào, tôi hoài nghi hắn vốn đã có bệnh, muốn nhân cơ hội này để đổ thừa cho chúng tôi."

Mạnh Thiếu Lương nói: "Tổng biên tập Lý, Lương Đông Bình muốn thoát tội, trừ phi bên Trương Dương không kiện."'

Lý Đồng Dục nói: "Mạnh cục có ý gì?"

Mạnh Thiếu Lương nói: "Tổng biên tập Lý, tôi mới rồi thẩm vấn Lương Đông Bình, anh ta nói là tờ báo của các anh đã đăng một bài chọc giận Trương Dương, có phải có chuyện này hay không?"

Lý Đồng Dục gật đầu: "Không sai!"

Mạnh Thiếu Lương nói: "Cho nên câu thông với người bị thương chính là điểm mấu chốt." Mạnh Thiếu Lương là ám chỉ Lý Đồng Dục, thật ra nói đến nước này cũng chẳng khác nào đã nói huỵch toẹt ra rồi.

Lý Đồng Dục nhìn nhìn Mạnh Thiếu Lương, Lý Đồng Dục trước giờ đều là âm mưu gia, điều này khiến y khi nhìn nhận rất nhiều vấn đề, đều quen dùng âm mưu luận, lời nói của Mạnh Thiếu Lương khiến y mẫn cảm phát giác ra, Mạnh Thiếu Lương không phải là đứng ở phía mình, y thậm chí hoài nghi, từ bệnh viện đến cục cảnh sát tất cả đều bị Trương Dương mua chuộc, đám người này đang liên hợp làm trò, mục đích chính là khiến mình khó xử, khiến nhật báo Đông Nam của y không viết lung tung nữa."

Lý Đồng Dục ý vị thâm trường ý vị thâm trường nói: "Mạnh cục, có phải có người dặn dò gì hay không?"

Những lời này khiến Mạnh Thiếu Lương rất khó chịu, cho tới bây giờ, gã trong xử lý chuyện này không hề có bất kỳ một chút thiên vị nào, tuy rằng Vinh Bằng Phi là lãnh đạo của gã, nhưng gã cũng không thiên vị Trương Dương, gã và Lý Đồng Dục quen nhau lâu rồi, hơn nữa Lý Đồng Dục là người phụ trách của nhật báo Đông Nam, chuyện liên quan tới truyền thông, luôn phải xử lý cẩn thận một chút, Lý Đồng Dục nói như vậy chẳng khác nào nghi ngờ gã trong lúc chấp pháp có công bằng hay không.

Mạnh Thiếu Lương nói: "Tổng biên tập Lý, người bị thương không phải là người bình thường, tôi nghĩ anh chắc rõ hơn tôi. Chúng ta là bạn bè nhiều năm, anh yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý công bằng."

Lý Đồng Dục nói: "Mạnh cục, tôi không có ý nghi ngờ anh, nhưng là chuyện này rõ ràng là án oan, không thể bởi vì người bị tương có bối cảnh mà nhất định bắt một phóng viên vô tội phải vào tù được?"

Mạnh Thiếu Lương nói: "Điều quyết định Lương Đông Bình có phải vào tù hay không không phải là bối cảnh, cũng không phải là quan hệ, mà là chứng cớ, căn cứ vào chứng cớ mà chúng tôi hiện tại nắm giữ, tất cả đối với anh ta đều rất bất lợi, tổng biên tập Lý, tôi chỉ là cho anh một đề nghị, về phần anh nguyện ý tiếp thu hay không, vẫn là bản thân anh tự quyết định, có thể tôi hôm nay nói hơi nhiều một chút, anh nếu không thích nghe thì cứ coi như tôi không nói gì."

Lý Đồng Dục nhìn ra Mạnh Thiếu Lương đã tức giận rồi, tuy rằng cấp bậc của gã so với Mạnh Thiếu Lương thì cao hơn, nhưng chuyện này dù sao cũng là Mạnh Thiếu Lương quản, đắc tội với gã chỉ tổ khiến chuyện càng khó xử lý hơn. Lý Đồng Dục nói: "Mạnh cục, theo anh thấy, nghiêm trọng nhất sẽ là kết quả gì?"

Mạnh Thiếu Lương nói: "Cái đó phải xem tình huống của người bị thương và thái độ của bản nhân anh ta, nếu anh ta thật sự bởi vậy mà bị vô sinh, lại kiên trì đòi khởi tố Lương Đông Bình, như vậy chuyện này chính là gây thương tích nghiêm trọng, Lương Đông Bình có tiền án, căn cứ vào hình pháp của nước ta, chắc là không hoát khỏi bị phạt tù từ năm năm trở lên, nặng nhất có thể bị phán mười năm." Lý Đồng Dục cũng hiểu rõ Mạnh Thiếu Lương tuyệt đối không phải là đang nói quá, sắc mặt của y cũng rất khó coi.

Mạnh Thiếu Lương nói: "Tổng biên tập Lý, muốn giải quyết chuyện này, nhất định phải nắm từ gốc, Lương Đông Bình trẻ tuổi như vậy, nếu bởi vậy mà phải ngồi tù, thì thật là đáng tiếc, thôi, tự anh quyết định đi."

Khi Lý Đồng Dục rời khỏi phân cục đã hơn chín giờ tối, y đã thực sự ý thức được phiền toái của Lương Đông Bình, nếu mình không giúp hắn, Lương Đông Bình chắc chắn sẽ phải vào tù, Lý Đồng Dục biết Trương Dương lập cái bẫy này, mục đích cuối cùng là gì, người mà hắn nhắm vào không phải là Lương Đông Bình, mục tiêu chân chính của hắn là mình. Lý Đồng Dục đã rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, nếu y muốn bảo vệ Lương Đông Bình, tất nhiên phải cúi đầu nhượng bộ với Trương Dương, nếu y kiên trì một bước cũng không nhường, tiếp tục đưa tin sự kiện xí nghiệp Nam Tích tài trợ, tất nhiên sẽ chọc giận Trương Dương, thằng ôn này nếu thẹn quá hóa giận, có lẽ sẽ thật sự đẩy Lương Đông Bình vào tù. Trương Dương có câu nói không sai, Lương Đông Bình chỉ là một quân cờ của Lý Đồng Dục, nhưng Lý Đồng Dục thật sự rất khó đưa ra quyết định có cứ vậy vứt bỏ Lương Đông Bình hay không, y quyết định tìm Trương Dương nói chuyện.

Khi Lý Đồng Dục gọi điện thoại cho Trương Dương, Trương Dương đang ăn cơm, hắn nói vào điện thoại: "Tổng biên tập Lý, tôi đang bận, có gì thì ngày mai nói nhé!" Nói xong liền gác máy.

Lý Đồng Dục tức giận đến nỗi thiếu chút nữa thi ném cả điện thoại đi, nhưng hiện thực chính là tàn khốc như vậy, hiện tại đối phương đã nắm quyền chủ động, mình không thể không tạm thời nhẫn nhịn, ngày mai nói thì ngày mai nói, để Lương Đông Bình ở trong cục cảnh sát một đêm, mà Lý Đồng Dục cũng vừa hay nhân thời gian một đêm này để cẩn thận suy nghĩ một chút, y nên đối mặt với tình cảnh trước mắt như thế nào, làm thế nào để thuận lợi giải quyết chuyện này.

Tôm hùm vừa được bắt lên không lâu, bán năm đồng một cân, có điều so với nhà hàng lớn thì vẫn rẻ hơn nhiều. Trương Dương gọi ba cân tôm hùm, một đĩa đậu hủ thối, một đĩa lạc, mở một bình Thanh Giang Đặc Cung.

Kiều Mộng Viện đương nhiên có thể thấy được tâm tình của Trương Dương hôm nay rất tốt, cô ta nói khẽ: "Tình tự không tồi nhỉ! Nhìn bộ dạng của anh không giống có bệnh." Nhắc tới chuyện này mặt Kiều Mộng Viện không khỏi lại nóng lên.

Trương Dương cười nói: "Tôi đương nhiên không có bệnh, tôi chỉ giả vờ thôi!"

Kiều Mộng Viện không nhịn được liền cười nói: "Anh cũng âm hiểm thật, tên phóng viên đó cũng bị cảnh sát bắt đi rồi, anh thật sự muốn tống người ta vào tù ư?"

Trương Dương nói: "Ai bảo hắn nói linh tinh, ngay cả tình huống cũng chưa biến rõ đã nói xấu chúng tôi, kích động quần chúng bất mãn với ban quản lý xí nghiệp và lãnh đạo chính phủ, loại phóng viên chỉ sợ thiên hạ không loạn này nên cho hắn một bài học."

Kiều Mộng Viện nói: "Anh thực sự không sao ư?"

Trương Dương nói: "Không sao, cô đừng lo!"

Mặt không khỏi lại đỏ lên: "Nói bậy bạ gì đó? Tôi có gì mà phải lo!"

Trương Dương cười ha ha, cầm chén rượu lên, nói: "Thống khoái, thống khoái, lần này tôi muốn lão bại hoại Lý Đồng Dục kia không chết cũng phải trọng thương!"

Kiều Mộng Viện nói: "Âm hiểm, người ta không phải chỉ đăng tin một bài thôi ư? Anh có cần phải hận người ta đến vậy không? Hơn nữa, tôi thấy bài báo đó cũng không phải là không có chút đạo lý nào, xí nghiệp quyên tiền, ai cũng nói công nhân mới là chủ nhân chân chính của xí nghiệp, người lãnh đạo dựa vào gì mà tự tác làm chủ? xí nghiệp Quốc hữu và xí nghiệp dân doanh khác nhau, cho dù là xí nghiệp dân doanh cũng cũng không phải là tùy tiện có thể tài trợ được, ví dụ lấy Hối Thông của chúng tôi ra mà nói, trước khi tài trợ một việc gì, tôi đều phải chưng cầu sự đống ý của cổ đông, nếu như cái gì cũng một mình tôi nói là xong, vậy thì xí nghiệp này chính là thuốc chế độ gia trưởng, độc tài!"

Trương Dương uống một ngụm rượu, nói: "Mộng Viện, tôi cũng không nói rằng loại hành vi tài trợ này là do lãnh đạo xí nghiệp định đoạt, nhưng bài báo này của nhật báo Đông Nam, động cơ không đơn thuần, Lý Đồng Dục kia mang suy nghĩ chỉ sợ thiên hạ không loạn, cho nên tôi mới nhằm vào y."

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi thật sự là không nghĩ ra, anh cùng Lý Đồng Dục sao lại có thù hận lớn như vậy?"

Trương Dương đương nhiên sẽ không đem nguyên nhân chân chính mà mình kết thù kết oán với Lý Đồng Dục ra nói cho Kiều Mộng Viện, hắn cười nói: "Tôi trước giờ luôn là người không phạm ta, ta không phạm người, Lý Đồng Dục lần này thật sự là hơi quá đáng rồi."

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi thấy phóng viên Lương đó rất đáng thương, anh nếu sức khỏe không có vấn đề gì, thì không nên ép người ta quá đáng, cho người ta một con đường sống đi."

Trương Dương mỉm cười nói: "Cô yên tâm, tôi tự biết có chừng mực."