Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 79: Vào ở phủ thành chủ



Hoàn cảnh ở phủ thành chủ vô cùng tốt, tiểu thành chủ rất khách khí, tự mình dẫn bọn họ đến viện lạc.

Hai đứa nhỏ ríu rít, dọc đường đi vô cùng ngạc nhiên, đặc biệc là Tạ Bác thấy cái gì cũng hỏi, níu lấy vạt áo của Lý Kỳ kéo kéo: " Thúc thúc, thúc thúc, đây là cái gì?"

Lý Kỳ đỏ mặt, thật muốn lấp kín miệng tiểu thiếu gia lại, các loại đồ vật trong phủ thành chủ, một người nhà quê như hắn, kiến thức ngắn làm sao mà biết.

Cảnh Nhiên mỉm cười, tỉ mỉ giải đáp thắc mắc của hài tử.

Hai tiểu hài tử nghe được mùi ngon, những người khác cũng vãnh tai nghe, Tạ Uẩn biết đây là lão bà muốn thể hiện, đồng thời cũng là nói cho mấy người ở phủ thành chủ biết, bọn họ không phải đồ quê mùa cái gì cũng không biết.

Quả nhiên, tiểu thành chủ cùng mấy Võ Hồn lộ ra thần sắc tò mò, bởi vì có vài thứ ngay cả bọn họ cũng không hiểu, thế mà Cảnh Nhiên lại giống như thuộc nằm lòng, hơn nữa, chỉ nhìn từ vẻ mặt của mấy người Tạ gia, bọn họ đối với học thức uyên bác của phu nhân đã tập mãi thành quen.

Trái lại là Tạ tam lão gia, khẩn trương đến nỗi không dám thở mạnh, phủ thành chủ quá mức uy nghiêm, cho dù đi theo phía sau nhi tử, lão vẫn rất run sợ, ánh mắt cũng không dám loạn ngắm thì nào còn có hơi sức mà nghe người ta nhàn thoại.

Đi vào viện lạc, không chỉ Tạ Uẩn mà ngay cả Cảnh Nhiên cũng có vẻ mặt vui sướиɠ, linh khí thật nồng đậm, chỉ e cái gọi là tam đại phủ đệ, quá lắm cũng chỉ như thế.

Tiểu thành chủ đắc ý: " Thế nào? Đây là Nam Uyển giành cho khách khanh cư trú, phu phu Tạ công tử có vừa lòng không?"

Tạ Uẩn tươi cười rạng rỡ, sao có thể không hài lòng.

Cảnh Nhiên cười nhạt nói: " Đa tạ tiểu thành chủ lo lắng."

" Lẽ ra nên như vậy." Tiểu thành chủ rất là đắc ý, khách sáo một câu rồi nói: " các ngươi trước cứ ở nơi này nghỉ ngơi đi, nếu có chuyện quan trọng, có thể bảo thị vệ thông truyền."

Tạ Uẩn liếc mắt đánh giá khắp nơi, quay đầu cười nói: " Xin hỏi tiểu thành chủ, khi nào thì chuẩn bị trị liệu?"

Thần sắc tiểu thành chủ hơi trầm xuống, không nói chuyện, nhưng cái tay đang để trước bụng kia, khớp xương đã trắng bệch, tiết lộ cảm xúc khẩn trương của hắn, trầm mặc trong chốc lát mới nói: " Tạ công tử cho rằng lúc nào thì tiện."

" Tiểu thành chủ..." Một vị tam tinh Võ Hồn khẩn trương kêu.

Tiểu thành chủ giơ tay, cấm hắn lên tiếng, hai mắt thâm trầm sắc bén nhìn vào Tạ Uẩn, hỏi từng câu từng chữ: " Tạ công tử có nắm chắc không?"

Tạ Uẩn nhàn nhạt cười nói: " Tỷ lệ bảy thành (70%) , không dám đảm bảo trăm phần trăm, nhưng mà, trừ phi là người trời sinh không có bất cứ tiềm lực thiên phú nào, trong tình huống bình thường, đắp nặn thiên phú đều sẽ thành công. Đương nhiên, tư chất tốt xấu thế nào thì còn dựa vào vận khí, cái này ta không có biện pháp đảm bảo."

Tiểu thành chủ thở dài, hỏi: " Ta cần phải chú ý cái gì, chuẩn bị cái gì?"

Tạ Uẩn cười nói: " Tiểu thành chủ có thể chuẩn bị phòng, dược vật ở chỗ ta đều có đủ, chỉ là, khi ngâm thuốc tắm sẽ vô cùng đau đớn, điểm này ngài cần phải hiểu rõ."

Tiểu thành chủ thần sắc kiên định, đối với đau đớn cũng không để trong lòng, trầm giọng nói: " Ngươi thấy ngày mai thế nào?"

" Tiểu thành chủ trăm triệu không thể...."

" Không được!"

" Thỉnh tiểu thành chủ hãy suy xét, việc này cần phải chờ thành chủ trở về."

Vài vị Võ Hồn vội vàng ngăn cản, cả đám hung tợn liếc Tạ Uẩn, nếu không phải Tạ Uẩn có biện pháp đắp nặn thiên phú, lúc này chỉ sợ đã bị mấy vị cao thủ Võ Hồn này ăn tươi nuốt sống.

Tạ Uẩn vô tội nằm không cũng trúng đạn, sờ sờ mũi nói: " Ngài có thể suy xét một chút rồi lại quyết định, dù sao ta cũng ở nơi này, không cần nóng nảy."

Tiểu thành chủ thầm nghĩ, ngươi không nóng nảy nhưng ta thì sốt ruột nha, quay đầu nhìn về phía vài vị Võ Hồn, nghiêm túc nói: " Các vị không cần nhiều lời, lòng ta đã định chủ ý, mặt khác, các ngươi không ai được truyền tin cho tổ phụ, lần này đắp nặn thiên phú, mặc kệ có thành công hay không, ta không muốn tổ phụ phải nhọc lòng quan tâm."

" Tiểu thành chủ..." Nghiêm Hạo vừa gấp vừa tức, hung hăng trợn mắt liếc Tạ Uẩn, tuy tiểu thành chủ đắp nặn thiên phú, bọn họ rất cao hứng. Nhưng mà, chuyện này còn chưa điều tra rõ, nguy hiểm thế nào cũng không biết. Chuyện hôm nay bọn họ nghe được, cũng chỉ là lời phiến diện của Tạ Uẩn và Vương gia, chưa phái người đến trấn Thanh Thạch tìm hiểu, sao có thể khinh suất quyết định như vậy được.

Tiểu thành chủ nói: " Chư vị không cần khuyên nữa, chuyện của ta ta có thể tự mình quyết định, các ngươi nhớ kỹ, việc này không được báo cho tổ phụ biết. Ông ấy ở bên ngoài rất nguy hiểm, nếu bởi vì việc này mà phân tâm. Người truyền tin cho dù có chết ngàn lần cũng không thể hết tội."

Vài vị cao thủ nghẹn họng, nếu tiểu thành chủ chịu nghe lời không hồ nháo, thì bọn họ truyền tin làm gì. Nhưng mà, đã nói đến mức này rồi, trong lòng bọn họ cũng hiểu, bọn họ không thể ngăn cản tiểu thành chủ được.

Chuyện này cứ thế mà định ra, ước định thời gian ngày mai gặp lại, tiểu thành chủ dẫn người rời đi.

Luutinhvu2512.wordpress.com

Tạ Uẩn nhẹ thở ra, nói thật, bị vài vị Võ Hồn trừng mắt như vậy, áp lực của hắn rất lớn. Nhưng cứ chờ mà xem, hắn có rất nhiều cơ hội trả thù mấy người cao cao tại thượng đó.

Tạ Uẩn rất hẹp hòi tỏ vẻ, hắn bị người trừng rất rất không vui.

Cảnh Nhiên cười khẽ, đánh giá hoàn cảnh nơi ở mới, nói: " Lần này đúng là đã tới đúng nơi."

Tạ Uẩn quay đầu nhìn về phía Lý Kỳ, cao hứng nói: " Vẫn là ngươi có năng lực, thế mà có thể đáp lên thuyền của tiểu thành chủ." Nếu không, cho dù bọn họ có vào phủ thành chủ ở, chắc chắn cũng sẽ bị người theo dõi, phủ thành chủ trừ tiểu thành chủ ra, không ai có quyền quyết định thân phận khách khanh nữa.

Tạ Uẩn rất vừa lòng, thân phận khách khanh rất tốt, không phải dựa vào, cũng không phải hạ nhân, mà là thân phận khách nhân quý trọng. Tiểu thành chủ an bài như vậy, Tạ Uẩn cảm thấy được tôn trọng, trong lòng cũng sinh ra chút hảo cảm, đặc biệt là hoàn cảnh nơi này không tồi, là một nơi tu luyện tuyệt hảo.

Vẻ mặt Lý Kỳ đưa đám, trong lòng đã sớm lệ rơi đầy mặt, phương thức quen biết như vậy, hắn thật sự không muốn a, hắn chỉ hận không thể tìm được cái hầm nào mà chui vào, quá mất mặt.

Đoàn người lại dàn xếp nơi ở, Tạ tam lão gia hạnh phúc vô cùng, không có mấy vị cường giả ở cạnh, lão lập tức liền đi xun xoe tôn tử.

Đêm nay, mọi người một đêm ngủ ngon.

Sáng sớm ngày kế, bên ngoài viện tử đã có thành vệ đứng chờ: " Tạ công tử, tiểu thành chủ đã chuẩn bị ổn thỏa."

Tạ Uẩn hơi kinh ngạc, hôm qua không phải đã ước định thời gian rồi sao, sao giờ lại tới sớm như vậy, trong lòng hắn thầm nghĩ, không phải tiểu thành chủ cả đêm qua không được đấy chứ.

Sự thật chứng minh, tiểu thành chủ tối qua quả thật không ngủ được, Tạ Uẩn mới vừa đến đây, liền phát hiện hốc mắt của tiểu thành chủ thâm quầng. Trải qua tìm hiểu hôm qua, Tạ Uẩn đã biết tiểu thành chủ tên là Liêu Khiêm, năm nay hai mươi hai tuổi, nhỏ hơn hắn một chút. Liêu Khiêm không chỉ là độc đinh của Liêu gia mà còn mồ côi cha từ trong bụng mẹ. Bởi vậy, thành chủ hết sức sủng ái đứa cháu này.

Tạ Uẩn cũng không chậm trễ thời gia, liếc mắt nhìn mấy vị Võ Hồn như hổ rình mồi bên cạnh, đi thẳng vào vấn đề: " Chúng ta là đơn độc trị liệu, xin mời những người khác ra ngoài canh chừng."

Nghiêm Hạo lập tức nói: " Bọn ta phải bảo hộ tiểu thành chủ."

Tạ Uẩn nhún vai, không thèm nhiều lời nữa, lập tức lấy dược vật trị liệu ra, phủ thành chủ quả nhiên xa hoa, ngay cả chỉ ngâm thuốc tắm thôi mà cũng chế tạo ra một cái ao bằng bạch ngọc, dưới đáy còn thêm vào trận pháp hỏa linh, có thể tùy ý điều tiết hỏa lực lớn nhỏ, thoạt nhìn vô cùng xa xỉ.

Tạ Uẩn phối trí thuốc tắm xong, thời gian đã qua hai canh giờ, mấy người đứng bàng quan chung quanh không ai có một tia mỏi mệt, bao gồm cả phàm nhân như tiểu thành chủ, lúc này cũng có vẻ rất tinh thần.

Tạ Uẩn ném cho hắn một lọ dược tề, nói: " Uống nó vào, sau đó ngâm thuốc tắm, đợi một lát sẽ có chút đau, tốt nhất không nên ngất xỉu, như vậy dược hiệu mới có thể phát huy càng tốt."

" Tiểu thành chủ..."

Người khác chưa kịp ngăn cản, Liêu Khiêm đã cầm lấy dược tề uống một hơi cạn sạch, sau đó nhanh chóng nhảy vào trong hồ dược.

Nghiêm Hạo hung hăng trừng mắt nhìn Tạ Uẩn, Tạ Uẩn cười lạnh, vẻ mặt bất động thanh sắc nói cho bọn họ biết, khi nào thì bỏ thêm dược gì vào, xác định bọn họ đã hoàn toàn nhớ kỹ, Tạ Uẩn vỗ vỗ ʍôиɠ lập tức liền rời đi, chỉ bỏ lại câu nói: " Chốc nữa ta quay lại."

Mấy người trừng mắt, tiểu thành chủ đã bắt đầu dùng dược rồi, Tạ Uẩn lúc này sao có thể đi, nhưng mà, Tạ Uẩn không chỉ là khách nhân của tiểu thành chủ, trong tay còn nắm con bài uy hϊế͙p͙ mọi người, bọn họ thật đúng là không thể quá mức, đánh không thể đánh, giết không thể giết, giam cầm thì lại phòng ngừa hắn chơi xấu. Mấy vị Võ Hồn chỉ biết trợn tròn mắt, hiện giờ phải làm sao đây.

Tạ Uẩn hảo tâm nói: " Thấy các ngươi ta khẩn trương, lỡ không cẩn thận dùng sai dược, trái lại càng thêm phiền toái. Bởi vậy, chuyện thêm dược đành làm phiền chư vị tiền bối vậy, mỗi ngày ta sẽ ghé qua xem tình huống, các người yên tâm, chỉ cần giữa đường không xảy ra sai lầm gì thì nửa tháng sau sẽ thấy được kết quả."

Tạ Uẩn phi thường tiêu sái rời đi, dù sao thứ quan trọng vẫn còn trong tay hắn, những chuyện vụn vặt đó hoàn toàn có thể giao cho người khác, hừ hừ, ai bảo bọn họ không có chuyện gì tự dưng trừng hắn làm chi.

Mấy Võ Hồn cứng họng, có thấy Tạ Uẩn khẩn trương chút nào đâu, nhưng tình huống như vậy, bọn họ cũng không thể không phòng, vì thế, vài người bắt đầu một bên khẩn trương, một bên rối rắm, một bên lại vô cùng khó hiểu bận rộn.

Sở dĩ bận rộn như vậy, cũng không phải vì thêm dược mà là vài vị đan sư trong phủ thành chủ vô cùng khẳng định nói cho bọn họ, những dược vật này tuyệt đối không có bất cứ công hiệu đắp nặn thiên phú gì cả.

Mấy người đại kinh thất sắc, suýt chút nữa đã chạy đi tìm Tạ Uẩn tính sổ.

Chỉ là, khi kiểm tra đo lường lại thành phần trong thuốc tắm, còn có trạng thái của tiểu thành chủ, đan sư lại vô cùng rối rắm nói, hình như cũng có chút tác dụng, chuyện này thật đúng là làm cho bọn họ không sao hiểu nổi. Dược liệu rõ ràng không có bất cứ cái gì đặc biệt, vậy tại sao có thể đắp nặn thiên phú.

Đan sư còn rối rắm như vậy, mấy người khác càng miễn bàn, trong lòng lúc thì chợt cao lúc thì chợt thấp, không có một chút nào yên ổn. Trở thành Võ Hồn nhiều năm như vậy rồi, bọn họ chưa bao giờ phải khẩn trương như vậy, chỉ hận tiểu tử Tạ Uẩn này quá giảo hoạt, không phải chỉ trừng hắn vài lần thôi sao, có cần phải hẹp hòi thế không.

Tạ Uẩn vẫn như cũ mỗi ngày đi qua một chút, tăng thêm một ít dược liệu, hoặc là đút cho tiểu thành chủ một lọ dược tề, đan sư lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Tạ Uẩn yên tâm cho người khác thêm dược như vậy, hóa ra đồ vật quan trọng, người ta còn cất giấu, căn bản không có lấy ra. Nhưng mà, hành động này về tình cảm có thể tha thứ, bọn họ chưa được sự cho phép đã tự tiện tra dược, đã là phạm vào kiêng kị, người ta không đề phòng bọn họ thì đề phòng ai.

Bởi vậy, Tạ Uẩn càng thêm đúng lý hợp tình, ai bảo người của phủ thành chủ làm chuyện chột dạ làm chi.

Đám Võ Hồn từ lúc bắt đầu luôn ai oán biến thành hưng phấn, chỉ tốn thời gian gần tám ngày, sau ngày thứ tám trêи người tiểu thành chủ rõ ràng có thể cảm giác được nội khí đang dao động, tuy rằng rất mỏng manh, nhưng điều này cũng chứng minh, đắp nặn thiên phú thành công.

Mà lúc này Tạ Uẩn đã không còn thời gian để phân tâm nữa, thời gian trị liệu cho Cảnh Nhiên cũng tới rồi, mấy Võ Hồn mỗi lần thấy Tạ Uẩn luôn là muốn nói lại thôi, vị dược sự này quá vô trách nhiệm, thời gian mỗi ngày chiếu cố tiểu thành chủ càng ngày càng ngắn, trước đó mỗi ngày sẽ ở lại một canh giờ, bây giờ thì chưa tới mười lăm phút đã bỏ chạy lấy người.

Nhưng mà, trong lòng dù có oán giận thế nào, nhận thấy được trạng huống của tiểu thành chủ ngày ngày tốt hơn, tu vi cũng thong thả bay lên, loại oán giận này toàn bộ hóa thành vui sướиɠ.

Chỉ có đan sư của phủ thành chủ, trong lòng nghẹn một bụng nghi vấn, muốn hỏi lại không thể hỏi, nghẹn đến khó chịu.

Nửa tháng sau, Liêu Khiêm thành công đắp nặn thiên phú, tu vi đã là tam tinh Võ Đồ, đây là kết quả không tệ, kiểm tra thiên phú thì lại là Huyền cấp hạ phẩm, trong khoảng thời gian ngắn, Liêu Khiêm hưng phấn không kiềm chế được, vài vị Võ Hồn cũng rất cao hứng, thoải mái cười to. Tin tức tiểu thành chủ có thể tu luyện truyền ra, không chỉ toàn bộ phủ thành chủ mà ngay cả toàn bộ Thanh Thành cũng đều oanh động, Tạ Uẩn cũng trở thành nhân vật nóng bỏng tay.

Cùng lúc đó, địa vị của Tạ Uẩn ở phủ thành chủ, nháy mắt đã xảy ra chuyển biến nghiêng trời lệch đất, từ một khách khanh cần phải quan sát, biến thành khách nhân vô cùng tôn quý. Thái độ của thành vệ đối với hắn cũng trở nên hết sức cung kính, Võ Hồn rõ ràng cũng có vài phần tôn trọng hắn, chung quanh không còn bất cứ ánh mắt nghi ngờ nào cả.

Tạ Uẩn nhẹ thở phào, hắn biết không quản trước đó tiểu thành chủ an bài thế nào, cho dù có ở trong viện khách khanh, trêи thực tế, bọn họ cũng là danh không chính ngôn không thuận, chỉ có khi hắn làm ra được thành tích, để cho người ta thấy hiệu quả, mới có thể nhận được sự tôn trọng chân chính.

Địa vị của Tạ Uẩn nước lên thì thuyền lên, đồng thời hắn cũng đạt được một nhân tình lớn của phủ thành chủ.

Liêu Khiêm ngày đó muốn đãi khách, Tạ Uẩn liền uyển chuyển cự tuyệt, lúc này Liêu Khiêm mới biết được, hóa ra là Tạ phu nhân cũng đang trị liệu, buổi chiều ngày đó Tạ Uẩn liền thu được rất nhiều dược liệu, không chỉ có linh dược cấp sáu mà còn có đan dược Huyền cấp, thậm chí còn có linh quả cấp năm, cùng với một ít thịt linh thú trân quý, tiểu thành chủ thật sự rất có thành ý.

Tạ Uẩn nhịn không được cảm thán, phủ thành chủ quả nhiên tài đại khí thô.