Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 37: Chuyện của nhị ca



Đỗ Thần vừa vui sướиɠ vừa thấp thỏm đi theo Tạ An ra sân.

Sắp đến cửa, Đỗ Thần đột nhiên hỏi: " Đúng rồi Tạ An, công tử nhà ngươi là ai vậy? sau này ta muốn đến cửa đỡ đẻ, dù sao cũng phải biết tên họ gia chủ?" Kỳ thật trong lòng Đỗ Thần vô cùng tò mò, vị công tử này có thể nhận ra hắn, khẳng định là người của trấn Thanh Thạch, nhưng mà, tuy hắn chỉ là phàm nhân, không được Thượng Quan gia coi trọng. Nhưng chuyện ở trấn Thanh Thạch, nên biết hắn đều biết, cũng chưa nghe nói tới, thế gia nào ở trấn Thanh Thạch có một vị công tử trẻ tuổi xuất sắc như thế, tuổi còn trẻ đã có thể thuê viện tử ở Thanh Hà Tiểu Uyển, bản lĩnh nhất định bất phàm, sao lại không có tiếng tăm gì.

Tạ An vẻ mặt kiêu ngạo nói: " Thiếu gia nhà ta là Tạ thất thiếu."

Đỗ Thần vội vàng cười cười: " hóa ra là Tạ thất ...." Đỗ Thần đột nhiên khựng lại, vẻ mặt mộng bức: " Tạ thất công tử?"

Tạ An ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng đắc ý nói: " Thiếu gia nhà ta rất lợi hại, tuổi còn trẻ đã là tam tinh Võ Giả. Ngài ấy là dược sư cao cấp, ngươi cứ yên tâm đi, chỉ cần thiếu gia nhà ta ra tay, bảo đảm Tề ca của ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì."

Đỗ Thần bước chân như bay xuống núi, biểu tình trêи mặt chốc thì vui chốc thì buồn. Tên tuổi của Tạ thất thiếu, hắn đâu chỉ nghe nói qua, mà quả thực còn như sấm bên tai, bởi vì là công tử thế gia mà có thể đem ra so sánh với phàm nhân chỉ có một mình hắn mà thôi. Nghe người ta nói hắn vừa béo vừa xuẩn, thiên phú không tốt, nhưng hôm nay chứng kiến...

Đỗ Thần vỗ vỗ mặt mình, hắn không phải là đang nằm mơ đi. Bất quá, hắn tình nguyện mình đang mơ, Tạ thất công tử còn có thể trở nên khí vũ phi phàm như vậy, chắc chắn là có linh đan diệu dược gì đó, nói vậy Tề ca của hắn....Đỗ Thần hết buồn lại vui, vui sướиɠ vì có lẽ Tề ca thật sự có thể cứu chữa được, trong chốc lát thì lại phiền não, sợ mình chờ đợi thất bại, hi vọng càng lớn thì thất vọng cũng càng lớn.

Đỗ Thần tâm sự nặng nề, tiện đó liền nghĩ, nếu Tạ thất công tử là dược sư cao cấp, còn có thể đem thân thể mình biến gầy, còn có thể dùng tư chất của một phế vật đột phá cảnh giới Võ Giả, vậy lời Tạ An nói có lẽ là sự thật.

Đỗ Thần dần dần trấn định, một đường vui sướиɠ chạy xuống núi, trực tiếp chạy vào nhà.

" Tề ca, Tề ca, huynh được cứu rồi, huynh đoán xem hôm nay ta gặp được ai?"

........

Ở bên đây, Tạ Uẩn mặt ủ mày ê, có vẻ vô cùng rối rắm.

Cảnh Nhiên nhíu mày, đang muốn hỏi hắn có chuyện gì phiền não, vừa vặn Tạ An tiễn Đỗ Thần cũng quay trở lại, tiến vào phòng liền nghi hoặc khó hiểu: " Thiếu gia, đại tiểu thư dong binh đoàn Phi Lang không phải là vị hôn thê của nhị thiếu gia sao?"

Tạ Uẩn lộ ra vẻ mặt như táo bón: " Dựa theo lời tứ ca nói, donh binh đoàn Phi Lang nếu không có đại tiểu thư thứ hai, vậy thì ả chính là hôn thê của nhị ca."

" Vậy..." Tạ An trợn tròn mắt, chuyện này tính thế nào đây.

Cảnh Nhiên bừng tỉnh đại ngộ, khó trách vừa rồi Tạ Uẩn không muốn nhiều lời, hóa ra là một cọc gièm pha.

Cảnh Nhiên nói: " Ngươi lo lắng cho nhị ca sao?"

Tạ Uẩn lắc đầu, nói: " Cũng không phải, ta với nhị ca chưa từng qua lại, chỉ là, tứ ca cùng với tam tỷ hình như có quan hệ rất tốt với nhị ca, nếu ta đã nhận ơn của bọn họ, ta đang suy xét xem có nên nói cho họ biết hay không."

Cảnh Nhiên không cho là đúng nói: " Có cái gì mà phải rối rắm, cứ nói cho bọn họ là được, dù sao ngươi với nhị ca cũng không qua lại, nếu hắn oán ngươi, ngươi cũng đâu tổn hao gì, còn nếu hắn cảm kϊƈɦ, ngươi cũng coi như là làm một chuyện tốt."

Tạ Uẩn trầm tư một chút, gật đầu nói: " Nói có lý."

Cảnh Nhiên che miệng cười cười: " Các ngươi là huynh đệ ruột thịt, nhưng hình như quan hệ không tốt lắm nhỉ."

Tạ Uẩn bắt đắc dĩ nhún vui, nói: " Nương của ta có bao nhiêu kỳ ba, ngươi cũng không phải không biết. Kỳ thật, nói tới thì, vẫn là nương ta thiếu nhị ca."

Cảnh Nhiên hiếu kỳ: " Sao lại vậy?"

Tạ Uẩn khinh thường: " Bạch Ngọc kiến thức thiển cận, lòng dạ hẹp hòi, đã ngu ngốc mà cứ thích gây chuyện, cố tình lại còn không có một chút thủ đoạn nào. Suốt ngày chỉ biết tính kế một chút tiền tài, nghĩ cách chèn ép mấy đứa con thứ, đối phó với mấy di nương không được sủng ái. Vì thế bà ta liền chăm chú vào những thứ tử, trưởng tử không có nương. Năm đó, nghe nói nhị ca vốn có một người yêu, Bạch Ngọc ở giữa gây khó dễ, muốn nhị ca phải cưới chất nữ nhà mẹ đẻ bà ta. Tính tình của người Bạch gia, nói ra ta còn ngại mất mặt, ỷ vào Bạch Ngọc được gả cho cha ta, suốt ngày ở nông thôn diễu võ giương oai. Chất nữ kia cũng không phải thứ gì tốt, thấy cô cô được gả cao, cả ngày trang điểm lòe loẹt hoa hòe, vọng tưởng được trèo cao. Nữ nhi ham hư vinh như vậy, nhị ca nào thèm để mắt tới."

Tạ Uẩn dừng một chút lại nói tiếp: " Sau, lại không biết thế nào, người yêu của nhị ca hiểu lầm, song nhi kia dưới cơn tức giận liền gả cho người khác. Nhị ca lúc ấy gần như phát điên, chạy thẳng tới Bạch gia đại náo một hồi, đánh cho mấy người Bạch gia nửa năm không xuống được giường, sợ tới mức bọn chúng không dám nhắc tới hôn sự nữa. Bạch Ngọc không cam lòng, nhưng cũng bị nhị ca bùng phát tính tình dọa sợ, mới chịu ngừng nghỉ, được khoảng mấy ngày, nhị tỷ thành công bò lên giường công tử thế gia ở Vân Châu. Vì thế, hướng gió trong nhà xoay chuyển, Bạch Ngọc bắt đầu vênh váo lên, nháo đến khi nhị ca chịu phân phủ mới thôi. Cứ thế sau nhiều năm như vậy, Tạ phủ không có tin tức của nhị ca, mà nhị ca cũng từ đó không xem chính mình là người của Tạ gia."

Tạ Uẩn thở dài, nói: " Vẫn là lần này đến Phạm huyện, ta mới từ trong miệng tứ ca biết được, nhị ca gia nhập dong binh đoàn, rất được đoàn trưởng coi trọng, hơn nữa còn cho nữ nhi đính hôn với nhị ca..."

Nói đến đây, vẻ mặt Tạ Uẩn lộ ra vẻ chán ghét: " Ai ngờ đại tiểu thư dong binh đoàn kia lại là loại tính tình này."

Cảnh Nhiên có chút khϊế͙p͙ sợ, nhưng mà, không phải vì chuyện của nhị ca, chuyện này cũng không quá hiếm thấy, đích mẫu đối phó với mấy đứa con thứ mà thôi, chuyện này y đã gặp qua quá nhiều rồi. Nói thật, y cảm thấy thủ đoạn của Bạch Ngọc không tính là cái gì, người Tạ gia tuy rằng kỳ ba, cả một đám đều ích kỷ, nhưng cũng chưa từng trải qua sóng to gió lớn gì, khoảng cách tới độc ác tàn nhẫn còn kém xa. Y khϊế͙p͙ sợ là vì thái độ của Tạ Uẩn, Bạch Ngọc dù sao cũng là mẹ ruột của hắn, nghe trong lời hắn nói, không chỉ vô cùng khinh thường Bạch Ngọc mà thậm chí còn gọi thẳng kỳ danh, không hề có một chút tôn trọng nào.

Cảnh Nhiên chần chờ nói: " Bạch Ngọc là mẫu thân ngươi, ngươi đối với bà..."

Tạ Uẩn chẳng hề để ý mà nói: " Mẫu từ mới có tử hiếu, nguyên..." Tạ Uẩn suýt nữa đã nói ra từ nguyên chủ, vội vàng sửa miệng: " Ta tìm mọi cách hiếu thuận với bà ta thì thế nào, trong mắt bà ta có đứa con trai này không. Sau khi chết qua một lần ta mới chợt hiểu ra, người kính ta một thước ta kính người một trượng. Đối với những người không để tâm đến ngươi, ngươi cần gì phải để ý. Ta chỉ xem bà ta như người xa lạ, tốt nhất là không nên phát sinh xung đột gì, dù có ta cũng sẽ không thoái nhượng."

Cảnh Nhiên lâm vào trầm tư, đột nhiên cảm thấy Tạ thất thiếu nói rất có đạo lý, là cha mẹ ai cũng hay thiên vị, đã từng...

Trong lúc giật mình, Cảnh Nhiên hồi tưởng lại đôi phụ mẫu luôn nghiêm khắc với y, luôn bắt ép yêu cầu y các kiểu, luôn ép y phải làm rạng rỡ gia tộc, dạy y vì gia tộc phải làm như thế nào. Nhưng khi đối mặt với đại ca, tểu muội, từ ái trêи mặt phụ mẫu, y chưa bao giờ được gặp qua. Có đôi khi y cho rằng, mình không phải con cháu của Cảnh gia, nhưng mà, y đã trộm nghiệm chứng huyết mạch, quả thật trêи người y có huyết mạch của Cảnh gia. Chỉ là, lần trước Cảnh San đã mắng y là dã loại, điều này khiến y bắt đầu hoài nghi mình không phải là hài tử của phụ mẫu. Có điều, bất luận thế nào, đối mặt với phụ mẫu, Cảnh Nhiên cảm thấy y cũng nên học theo Tạ thất thiếu, từ đây xem bọn họ như người xa lạ, dù sao y cũng xem như đã từng chết qua một lần.

Trong mắt Cảnh Nhiên hiện lên một mạt tàn khốc, đợi ngày sau, y khẳng định sẽ không bỏ qua cho Cảnh San, phụ mẫu nếu muốn ở giữa nhúng tay vào, mặc kệ bọn họ có phải thân sinh hay không là không, y sẽ coi chính mình như không cha không mẹ, mặt mũi của ai cũng sẽ không cho.

Cảnh Nhiên mỉm cười nhìn Tạ Uẩn, trong lòng đột nhiên có cảm giác như trút được gánh nặng. Kỳ thật, sinh hoạt như bây giờ cũng không tồi, không phải sao? Không có phụ mẫu thân nhân, nhưng y lại nhiều thêm một trượng phu và hài tử. Chỉ có trượng phu với hài tử, mới có thể cùng y làm bạn thật lâu dài.

Hai người lại nói chuyện trong chốc lát, Tạ Uẩn trở về phòng chuẩn bị luyện dược, ngày mai hắn tính đến nhà tỷ phu một chuyến, cần phải đem Hộ Tâm Tề luyện chế trước, mặt khác, còn lễ gặp mặt cho Tư Cần nữa, hắn cũng nên chuẩn bị bây giờ luôn. Nghĩ tới nghĩ lui, Tạ Uẩn quyết định luyện chế một lo dược tề uẩn dưỡng thân thể, vừa vặn mấy ngày trước hắn học được một phương thuốc cao cấp, Uẩn Linh Tề rất thích hợp cho hài đồng sử dụng.

Sáng sớm ngày kế, Tạ Uẩn đem Hộ Tâm Tề giao cho Tạ An, bảo hắn chuyển giao cho Đỗ Thần. Tiếp theo, hắn lại đem mấy trăm độc châm giắt vào bên hông, lại đem tơ tằm quấn trêи cổ tay, sau khi xác định không còn quên gì nữa, Tạ Uẩn lại đứng soi gương. Hắn hôm nay vẫn thật anh tuấn bất phàm.

Đi vào Tư phủ, Tạ Uẩn vừa mới bước vào cửa viện.

Tạ nhã mỉm cười bước lên đón tiếp, sau đó nàng trừng mắt nhìn Tạ Uẩn, ra vẻ oán giận: " Thất đệ, tam tỷ cuối cùng cũng đợi được đệ tới chơi, đệ đúng là một tên không có lương tâm, vừa dọn ra ngoài là hơn một tháng không một chút tin tức."

Tạ Uẩn cười nói: " Này không phải là do mới vừa dàn xếp xong sao, vừa xong là đệ tới thăm tam tỷ liền nè."

Tạ Nhã cho hắn một cái ánh mắt xem như đệ thức thời, cười nói: " Thất đệ, mau vào nhà ngồi đi, mấy ngày gần đây thân thể của đệ phu thế nào rồi."

Tạ Uẩn nói: " Thân thể Cảnh Nhiên rất tốt, làm phiền tam tỷ lo lắng. Đúng rồi, tỷ phu đâu, hắn hiện tại ở đâu, tiểu đệ còn muốn đa tạ tỷ phu, giúp đệ giải quyết một cọc phiền toái."

Tạ Nhã không thèm để ý cười cười: " Tỷ phu của đệ đi ra ngoài rồi, mấy ngày gần đây thường không ở nhà. Đệ nha, đều là người trong nhà, cũng đừng có cái gì cũng khách khí, mấy cái chuyện nhỏ nhặt này thì tính cái gì. Trương gia cũng thật là, càng sống càng đi lùi, thà làm đuôi gà mà không muốn làm đầu phượng (1), chạy đến huyện thành còn muốn gây chuyện, thật xem nơi này là địa phương bọn chúng có thể giương oai sao."

(1) Ý của Tạ Nhã ở trêи là: Trương gia ở trấn Thanh Thạch dù sao cũng là một trong những gia tộc hiển hách nhất, nhưng lại không chịu làm, lại cứ thích đến huyện thành phụ thuộc vào gia tộc lớn. Không biết cầu tiến.

Tạ Uẩn lấy dược tề ra đưa cho Tạ Nhã.

" Đây là..." Tạ Nhã có chút kinh ngạc, cầm bình dược lên nhìn, giật mình nói: " Đây là Uẩn Linh Tề mà, phẩm chất còn tốt hơn cả tỷ phu đệ mua nữa, cái này ít nhất cũng phải bảy mươi vạn lượng bạc..." Tạ Nhã nói, nét mặt giận dữ, trừng mắt nhìn Tạ Uẩn, nói: " Tiểu Cần sao có thể nhận lấy lễ trọng thế này được, kiếm tiền không dễ, thất đệ cũng thật là..."

Tạ Uẩn sợ tam tỷ lại lải nhải, vội nói: " Đây là dược tề do tiểu đệ tự mình luyện chế, tam tỷ, tỷ cứ yên tâm đi, tiểu đệ không thiếu mấy thứ này đâu."

Tạ Nhã lần này vô cùng kinh ngạc: " Thất đệ, đệ là dược sư cao cấp sao?"

Tạ Uẩn gật đầu, nói: " Còn chưa đến hiệp hội kiểm tra đo lường, bất quá, hẳn là không kém đâu, đệ tính để nắm chắc thêm một chút rồi mới đến hiệp hội dược sư."

Tạ Nhã khϊế͙p͙ sợ há to miệng: " Thất đệ, đệ..." Tạ Nhã đột nhiên tập trung nhìn vào hắn, không thể tin mà kinh hô: " Thất đệ, đệ lại tiến giai?" Nếu nàng nhớ không sai, tứ đệ hình như đã từng nhắc tới, thất đệ mấy tháng trước chỉ mới là lục tinh Võ Đồ.

Tạ Uẩn cười nói: " Đệ là dược sư, luôn có vài biện pháp để tấn giai."

Tạ Nhã kinh hồn không ngừng, hôm nay thất đệ đem lại cho nàng quá nhiều kinh ngạc, bất quá, rất nhanh nàng lại cao hứng, thất đệ chính là người nhà mẹ đẻ của nàng đó. Tạ Nhã hưng phấn nói: " Thất đệ thật là ngốc muốn chết, cái gì nắm chắc hay không nắm chắc, trình độ của đệ như vậy mà còn gì chưa nắm chắc, đệ nên nhanh đi kiểm tra đo lường đi. Nếu như hiệp hội dược sư tán thành, sau này địa vị của đệ cũng là nước lên thuyền lên. Sau này đệ cũng đâu cần phải kiêng kị Trương gia nhỏ nhoi kia nữa."

Tạ Uẩn bật cười, hắn đương nhiên biết trình độ trình độ luyện dược của mình rất tốt, chỉ là hắn hiểu biết quá ít về tri thức luyện dược ở thế giới này. Nếu mà đi đến hiệp hội dược sư kiểm tra đo lường, lỡ vô ý mà lộ ra dấu vết, kia mới gọi là mất nhiều hơn được, hắn liền nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: " Tam tỷ, không nói về đệ nữa, nói đến nhị ca đi, hắn hiện tại thế nào rồi?"

Tạ Nhã nhíu mày, bất mãn nói: " Nhị ca đi ra ngoài làm nhiệm vụ ba tháng, hiện giờ còn chưa trở về nữa, dong binh đoàn của bọn họ cũng thật là, sao lại tiếp nhận nhiệm vụ phiền toái như vậy, bình thường vừa đi một cái là đi rất lâu, lần này không biết có thuận lợi hay không."

Tạ Uẩn châm chước một chút, thử nói: " Vị hôn thê của nhị ca, tỷ có biết không?"

Tạ Nhã nở nụ cười: " Ta biết, là một cô nương tốt, người lớn lên xinh đẹp lại hào phóng, tính cách tuy có hơi đại tiểu thư*, nhưng nhị ca của đệ nha, trầm ổn thì trầm ổn, có điều quá ít nói, khó có được đại tiểu thư không chê hắn, lần này còn bồi hắn cùng ra ngoài làm nhiệm vụ nữa, vừa lúc có thể bồi dưỡng ra chút cảm tình. Bọn họ đính hôn cũng đã nhiều năm, thật muốn họ nhanh chóng thành hôn, nhớ năm đó..."

Tính cách đại tiểu thư: Chỉ những người được người nhà chiều chuộng quá nên sinh hư, quen thói kiêu ngạo phách lối, không coi ai ra gì.

Tạ Nhã đột nhiên nhớ tới, Bạch Ngọc là mẹ ruột của thất đệ, vội vàng nói: " Không biết nàng ta bên cạnh nhị ca có thấy nguội lạnh hay không, ở tuổi này của hắn, con của người ta đều đã lớn."

Tạ Uẩn chần chờ một chút, nhắc nhở nói: " Đại tiểu thư thật sự không chê nhị ca sao?"

Trong lòng Tạ Nhã căng thẳng: " Thất đệ, lời này là có ý gì?"

Tạ Uẩn nghĩ nghĩ một chút, dứt khoát đem sự tình hôm qua ra kể lại, dù sao nhìn trêи mặt tình cảm huynh đệ, nên làm hắn cũng đã làm, về phần có cảm kϊƈɦ hay không, không có quan hệ gì đến hắn.

Tạ Nhã nghe xong, thất thần ngồi trêи ghế, lẩm bẩm nói: " Tại sao lại như vậy, Tề ca mà đệ nói ta cũng biết, hắn tên là Mộ Tề, tu vi không tồi, nghe nói năm trước hắn khư khư cố chấp phạm sai lầm, sau đó rời khỏi dong binh đoàn, nhưng mà, dựa theo cách nói của đệ..."

Tạ Nhã hung hăng nói: " Đoàn trưởng rõ ràng là đang chùi đít cho nữ nhi nhà lão."

Tạ Uẩn không cần phải nhiều lời nữa, tam tỷ tin thì tốt rồi.

Tạ Nhã nói: " Ta biết mà, khó trách bọn họ không thành thân, ta còn tưởng là nhị ca còn nhớ thương người trước kia, không nghĩ tới, nữ nhân kia thì ra không phải thứ gì tốt lành...Thất đệ, lần này thật sự cảm ơn đệ, nữ nhân như vậy, nhị ca tuyệt đối không thể lấy."

Tạ Nhã không chỉ không hoài nghi mà trái lại còn tin không chút nghi ngờ, rất nhiều chỗ trước đây không hợp lý, phảng phất như giờ đây đã có lời giải đáp. Nhị ca đính hôn đã nhiều năm, hôn sự cứ trì hoãn rồi lại trì hoãn, thì ra là vậy.

Tạ Uẩn cười nói: " Mọi người không chê ta nhiều chuyện là tốt rồi."

Sắc mặt Tạ Nhã hòa hoãn, cười nhìn Tạ Uẩn, nói: " Sao lại vậy chứ, tỷ nói nha, vẫn là đệ quá khách khí, tỷ ở đây có người đỡ đẻ, đệ cần gì phải tìm bên ngoài làm chi, bộ không xem ta là tam tỷ của đệ sao."

Tạ Uẩn vội vàng nói: " Tam tỷ, tỷ đang mang thai, đệ sao có thể tìm tỷ để đòi người chứ, hơn nữa, Cảnh Nhiên là song nhi, cho nên..."

Tạ Nhã trừng mắt liếc hắn một cái, biết đây chỉ là do thất đệ lấy cớ, có điều, nhớ tới thất đệ chỉ giấu giếm, nàng liền không nói gì nữa. Ít nhất thì, thất đệ còn xem nàng là tỷ tỷ, trong lòng cũng quan tâm nhị ca. Nếu không, chuyện thất đệ là dược sư, rõ ràng có thể tiếp tục giấu giếm, nhưng hắn lại thẳng thắng nói cho mình biết, hơn nữa, nhị ca cùng với thất đệ chưa từng qua lại, vậy mà hắn lại cố ý đến nhắc nhở, thất đệ quả nhiên là có tình có nghĩa.

Tạ Nhã nghĩ vậy, trong lòng liền cảm thấy thoải mái, không hề có chút bất mãn nào.

Tạ Uẩn lại cảm thấy, chuyện hắn là dược sư sớm muộn gì cũng phải lộ ra ngoài ánh sáng, một khi đã vậy, hắn cần gì phải giấu giếm. Như vậy trái lại còn tổn thương tình cảm đôi bên, huống hồ, nhiều thêm một cái thân phận dược sư, đối với hắn cũng có rất nhiều chỗ tốt.