Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 206: Một nhà bốn người tham gia chương trình thực tế (12)



Lúc này củ khoai tây vượt ngục thành công kia đang nằm ở chân núi, Kỳ Kỳ nắm Nghiên Nghiên xuống sườn núi, khom lưng nhặt nó lên, bỏ vào trong bọc, "Được rồi."

"Được rồi." Nghiên Nghiên nhìn khoai tây được nhặt lên, vui vẻ nói.

Kỳ Kỳ nhìn nhìn bé con, lại nhìn nhìn con đường rộng lớn trước mặt, nói với nó, "Nghiên Nghiên chúng ta tới thi chạy bộ, anh hai chạy trước, em đuổi theo anh, được không?"

Nghiên Nghiên gật đầu.

Kỳ Kỳ nói bắt đầu, rồi lập tức chạy về phía trước, bước chân ngắn nhỏ của Nghiên Nghiên đuổi theo bé, Kỳ Kỳ sợ nó té ngã, nên chạy rất chậm, vừa chạy vừa quay đầu lại xem nó.

Nghiên Nghiên đuổi theo bé, vừa đuổi vừa hô, "Anh, anh chạy chậm một chút, anh đợi em với."

"Anh đã chậm lắm rồi, em nhanh lên đi." Kỳ Kỳ vẫy vẫy tay với nó.

Nghiên Nghiên tăng tốc chạy đến chỗ bé, nó chạy hơi nhanh, tới trước mặt Kỳ Kỳ rồi, nhưng vẫn còn trớn, không cách nào dừng lại kịp, trực tiếp đâm vào ngực Kỳ Kỳ, Nghiên Nghiên ôm bé, vui vẻ nói: "Đuổi kịp rồi, đuổi kịp rồi."

Kỳ Kỳ ôm bé con, khen, "Nghiên Nghiên giỏi quá."

Nghiên Nghiên chạy đã rất mệt, nắm quần áo bé, làm nũng trong lòng bé, "Anh hai ôm, ôm một cái."1

Kỳ Kỳ giơ tay cho bé con nhìn cái rổ trong tay mình, "Anh hai phải cầm rổ, nên không ôm em được đâu, về nhà rồi anh ôm em được không?"

Nghiên Nghiên rất dễ nói chuyện, "Hồi nữa ôm một cái."

"Ừm, về rồi ôm." Kỳ Kỳ đáp lời, sờ sờ đầu tóc Nghiên Nghiên, "Có phải em mệt lắm rồi không?"

Nghiên Nghiên gật đầu.

Kỳ Kỳ nhìn nhìn khắp nơi, kéo bé đi tới trước một cục đá, "Chúng ta ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, rồi lát nữa mình đi tiếp nha."

"Dạ." Nghiên Nghiên ngồi xuống.

Kỳ Kỳ hỏi bé con, "Em đói không?"

"Anh đói không?"

Đúng là Kỳ Kỳ hơi đói bụng, bé nhìn trong rổ, lấy đồ ăn vặt ông cụ cho ra, đưa cho Nghiên Nghiên một cái, mình cầm một cái, "Chúng ta ăn chút đồ ăn trước, về nhà rồi ăn cơm." Bé nói xong, nhìn nhìn đồ ăn còn dư lại, còn hai cái, vừa đủ, có thể cho ba ba và bố mình mỗi người một cái.

Nghiên Nghiên ăn một lát đã thấy ăn no, đưa đồ ăn vặt lại, "Em no rồi, anh hai anh ăn."

Kỳ Kỳ nhận lấy, Nghiên Nghiên đứng lên, nhảy nhảy tại chỗ, Kỳ Kỳ đùa bé con, "Bây giờ em không mệt nữa, có tinh thần rồi?"

Nghiên Nghiên cười "hắc hắc", đột nhiên hai mắt nhìn tới một bên, chỉ vào cách đó không xa nói, "Thỏ thỏ."

Kỳ Kỳ hơi kinh ngạc, theo hướng bé con chỉ nhìn qua, chỉ thấy mảnh đất cách đó không xa, một con thỏ đang an tĩnh ngồi đó, con thỏ rất nhỏ, cuộn lại thành một đoàn, lông xù xù rất đáng yêu.

Kỳ Kỳ nhìn Nghiên Nghiên "suỵt" một tiếng, Nghiên Nghiên lập tức che kín miệng. Kỳ Kỳ đi qua, Nghiên Nghiên cẩn thận đi theo sau bé, bé ngồi xổm xuống, ôm con thỏ lên, Nghiên Nghiên kinh hỉ nhìn, Kỳ Kỳ cười cười, "Bây giờ nói chuyện được rồi."

Nghiên Nghiên lập tức thả tay xuống, vừa kêu "Em muốn sờ, em muốn sờ", vừa vươn tay sờ con thỏ.

Thỏ con rất ngoan, lông rất mềm, Nghiên Nghiên vuốt, rất vui vẻ tỏ vẻ, "Anh hai, chúng ta mang nó về đi."

Kỳ Kỳ nhìn khắp nơi, lại không nhìn thấy những người khác, rồi nhìn lại con thỏ trong tay, "Không biết có phải bé thỏ này bị người khác không cẩn thận làm mất không nữa?" Bé hơi lo lắng, "Lỡ đâu người đó quay lại tìm, mà tìm không thấy thì làm sao bây giờ?"

Nghiên Nghiên không hiểu lắm.

Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, "Chúng ta ở đây chờ đi, xem có ai quay lại đây tìm thỏ con không, có thì trả lại cho người ta, nếu không có thì chúng ta mang về."

Nghiên Nghiên gật đầu, vươn tay nắm nắm lỗ tai thỏ con, "Lỗ tai nó thật dài nha."

Kỳ Kỳ chọc bé con, "Làm lỗ tai em cũng dài như thế được không?"

Nghiên Nghiên che lỗ tai lại lắc đầu, "Không muốn không muốn, Nghiên Nghiên không cần lỗ tai dài."

Kỳ Kỳ cười nhìn nó, "Chọc em chơi thôi, Nghiên Nghiên không có lỗ tai dài, Nghiên Nghiên như vậy là đáng yêu lắm rồi."

Nghiên Nghiên hừ một tiếng, bất mãn nói: "Lại chọc em."1

Kỳ Kỳ khom lưng chạm chạm trán bé con, "Bởi vì em đáng yêu mà."

Nghiên Nghiên vươn tay ôm lấy cổ bé, chơi trò cọ cọ với bé, hôn Kỳ Kỳ một chút, rồi sờ thỏ con tiếp, "Thỏ con đáng yêu quá à, mềm mụp."

Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần nào biết ngay lúc bọn họ bỏ lỡ một con thỏ hoang, Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên lại nhặt được một con thỏ con, chẳng qua, con thỏ con này, rõ ràng không thể dùng để thêm món cho người trong nhà. Hai người bọn họ tiếp tục đi theo người dân trong làng về trước, thỉnh thoảng lại hái chút quả dại rau dại, Yến Thanh Trì cảm thấy còn rất nhiều quả dại trong ngọn núi này, y và Giang Mặc Thần cũng đã hái được vài loại. Rau dại cũng rất nhiều, trộn rau, nấu canh, xào rau, cần cái gì có cái đó.

Yến Thanh Trì nhìn nhìn giỏ tre của mình, cảm thấy cũng gần được rồi, y sợ Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên về sớm, ở nhà chờ bọn họ. Vì thế nói với dân làng, "Chúng ta về thôi."

Mọi người trở về theo đường cũ, lúc gần đến chân núi, bọn họ gặp Bác Phong và Phó Mẫn Chi, Yến Thanh Trì thấy Bác Phong nửa đỡ nửa ôm Phó Mẫn Chi, hỏi hắn, "Phó đạo bị gì thế?"

"Trẹo chân." Bác Phong nói.

"Nghiêm trọng không?"

"Không nghiêm trọng," Phó Mẫn Chi trả lời, "Anh ta chuyện bé xé ra to thôi."

Yến Thanh Trì hàm súc "ồ" một tiếng, "ồ" đến mức Phó Mẫn Chi phải đẩy đẩy Bác Phong muốn tự đi một mình, Bác Phong rất cường thế, "Cô đã như vậy rồi còn muốn cậy mạnh, lộn xộn nữa tôi bế cô lên luôn đó."2

Yến Thanh Trì thấy vậy, vội vàng ngậm miệng, rất có ánh mắt tỏ vẻ, "Vậy hai người đi từ từ nhé, tôi và Giang Mặc Thần đi trước."

Y nói xong, lập tức kéo Giang Mặc Thần bước đi như bay về phía trước, Phó Mẫn Chi bất đắc dĩ, Bác Phong rất vừa lòng, tiếp tục đỡ cô đi chầm chậm xuống núi.

Yến Thanh Trì kéo Giang Mặc Thần đi rất nhanh, lúc gần đến chân núi, y trực tiếp kéo Giang Mặc Thần chạy xuống, Giang Mặc Thần cười, "Em cần làm đến vậy sao? Đi thì thôi đi, còn chạy, chỉ bằng tốc độ kia của Phó đạo và Bác Phong, làm sao đuổi không kịp chúng ta."

"Em là vì không để bọn họ đuổi theo sao? Là em tự muốn chơi đấy." Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Sao chút tính trẻ con anh cũng không có vậy."

"Em có là được, trong nhà đã có hai bé con, lại thêm một bé lớn còn tính trẻ con, ba cục cưng, vậy là đủ rồi."

Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Vậy thật vất vả ba Giang chăm sóc chúng con."

"Đừng khách khí, vinh hạnh của ba ba." Giang Mặc Thần mỉm cười nói.

Yến Thanh Trì vươn tay đánh hắn một cái, "Chiếm tiện nghi của em."

Giang Mặc Thần bắt được tay y, cúi đầu hôn một cái, "Đây mới kêu chiếm ngươi tiện nghi."

Yến Thanh Trì bị thao tác càng quấy này của hắn làm cho sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười, bất đắc dĩ nói, "Ban ngày ban mặt, anh còn chơi lưu manh."1

"Vợ chồng hợp pháp, quyền lợi hợp pháp." Giang Mặc Thần kéo tay y, "Đi thôi, về nhà."

Yến Thanh Trì nhìn hắn, khẽ mỉm cười.

Người dân ở phía sau ngẩng đầu nhìn về ngọn núi cách đó không xa, làm bộ mình chưa thấy gì hết.

Lúc hai người về đến nhà, thấy các con còn chưa về, nên rửa sạch rau quả dại mình mang về trước, Giang Mặc Thần thấy Yến Thanh Trì thích ăn quả dại ở nơi này, nên vừa rửa vừa đút y, đút một hồi, Yến Thanh Trì mới ngạc nhiên phát hiện, "Từ từ, trái cây trên tay anh, có phải sắp bị em ăn hết rồi không?"

Giang Mặc Thần cúi đầu nhìn xuống quả dại còn sót lại trong thau inox, "Còn hai quả."

Yến Thanh Trì nhìn hai quả hồng hồng trong bồn, chỉ còn hai quả thật đó, không phải xấp xỉ hai quả, mà là chân chân thật thật hai quả. "Làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao." Giang Mặc Thần nhét trái cây còn sót lại trên tay vào miệng y, "Một là không làm, đã làm phải làm đến cùng, ăn hết đi."

"Không để lại cho Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên sao?"

"Không phải còn loại khác sao? Để hai đứa nhỏ ăn loại trái khác đi, loại này chỉ còn hai trái, cũng không đủ cho hai đứa nó ăn, chỉ có thể nếm vị."1

"Nếm vị cũng được mà, vẫn chừa một chút cho con đi, hai đứa nó chưa từng ăn đâu." Yến Thanh Trì cẩn thận đặt hai quả hồng hồng cùng một chỗ, "Anh, không cho đụng vào nữa."

"Rồi rồi." Giang Mặc Thần đặt thau xuống, "Bây giờ chúng ta đi trộn rau hay chờ bảo bảo về rồi mới làm?"

"Chờ bảo bảo về đi." Yến Thanh Trì nói, y hơi nghi hoặc, "Sao giờ còn chưa về nữa?"

Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên còn đang chờ chủ nhân của thỏ con tới tìm nó, nhưng mắt thấy càng lúc càng lâu, mà chủ nhân của thỏ con vẫn là không tới. Nghiên Nghiên lắc lắc cánh tay bé, nói: "Anh hai em muốn về nhà."

Kỳ Kỳ cũng muốn về nhà, bé cúi đầu nhìn thỏ con trong lòng mình, lại nghĩ đến hai bé đã đợi lâu vậy rồi mà còn không có người tới, cảm thấy có chờ thêm nữa chắc cũng không ai tới. Bé đứng dậy, giao con thỏ cho Nghiên Nghiên ôm, mình thì cầm rổ, "Đi thôi, chúng ta về nhà."

Trong lúc Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần đợi con, nhàm chán nên bắt đầu nhảy ô. Yến Thanh Trì vẽ ô vuông trên mặt đất, làm mẫu một lần cho Giang Mặc Thần, hỏi hắn, "Xem hiểu không?"6

"Xem biết, chẳng qua, thầy Yến em đúng là chưa hết tính trẻ con đấy, trò này là cho con nít chơi mà." Giang Mặc Thần nhìn ô vuông trên mặt đất, làm sao cũng không cảm thấy trò chơi này là dành cho tuổi của bọn họ.

"Đúng vậy, bây giờ anh học cho xong đi, chờ lát nữa Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên về, vừa lúc bốn chúng ta có thể chơi với nhau."

"Chắc là hai đứa nó rất thích trò này."

"Hy......" Yến Thanh Trì đang định nói "Hy vọng vậy", đã nghe âm thanh lảnh lót của Nghiên Nghiên, "Ba ba, ba ba, chúng con nhặt được một con thỏ con."

Yến Thanh Trì quay đầu lại, đã thấy Nghiên Nghiên đang chạy về hướng mình, Kỳ Kỳ đi theo phía sau nó.

Nghiên Nghiên nhanh chóng chạy tới trước mặt Yến Thanh Trì, nâng con thỏ của mình cho y xem, "Ba ba, ba nhìn nè, con và anh hai nhặt được thỏ con."

Kỳ Kỳ gật đầu, bổ sung cho Nghiên Nghiên: "Lúc con và Nghiên Nghiên tìm rau dưa xong trên đường về thì nhặt được, chúng con đợi rất lâu, muốn chờ chủ nhân của nó tới tìm nó, nhưng mà chủ nhân của nó mãi vẫn tới, nên chúng con mang nó về."

Yến Thanh Trì không nghĩ tới hai đứa nhỏ ra ngoài một chuyến còn nhặt về được một con thỏ, lại nghĩ đến con thỏ hoang chạy mất trên núi, cảm thấy cũng may bọn họ không bắt dính, nếu không chắc Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên lại không nỡ ăn.

"Vậy các con nuôi trước đi," Yến Thanh Trì sờ sờ mặt Kỳ Kỳ, "Thỏ con có chân vì thế sẽ chạy, chỗ các con nhặt được nó có thể không phải nơi ban đầu nó bị lạc, nên các con mới không chờ được ai."

"Vậy làm sao chúng ta mới có thể tìm được chủ nhân của nó ạ?" Kỳ Kỳ hỏi y, "Thỏ con bị lạc mất, có thể chủ của nó sốt ruột lắm không?"

"Ba ba giúp con đi hỏi những người khác một chút, giúp con tìm chủ nhân của nó, được không?"

Kỳ Kỳ "Dạ" một tiếng, sờ sờ thỏ con trong tay Nghiên Nghiên, "Nếu không ai nuôi nó, vậy con và Nghiên Nghiên nuôi nó."

"Được."

"Ba ba, ba nhìn nè." Kỳ Kỳ giơ rổ của mình lên, "Chúng con tìm được rất nhiều rau dưa, toàn bộ đều tìm đủ. Có một ông cụ cho con và em đồ ăn vặt, con và em ăn một nửa, để lại cho ba và bố một nửa."

Yến Thanh Trì nghĩ đến mấy quả dại bị mình ăn mất, hơi hổ thẹn, trộm liếc liếc Giang Mặc Thần, chỉ thấy vẻ mặt Giang Mặc Thần bình tĩnh, phảng phất như người vừa nói câu "Một là không làm, đã làm phải làm đến cùng" căn bản không phải là hắn.

"Đúng lúc, bố và ba con cũng vừa hái được một chút quả dại, hai đứa thử một chút đi."

Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên nghe nói có quả dại, đều rất tò mò, trực tiếp chạy vào nhà, nhìn trái cây trong thau trên bàn.

Yến Thanh Trì nhắc nhở hai đứa nhỏ, "Trước khi ăn phải làm gì?"

"Rửa tay." Hai bảo bảo trăm miệng một lời.

Nghiên Nghiên chạy đến trước mặt y, đưa thỏ con cho y, "Ba ba, ba ôm, Nghiên Nghiên đi rửa tay."

Yến Thanh Trì nhận lấy, nhìn quả cầu lông trong tay, y chọc chọc con thỏ, lỗ tai thỏ con run lên, Yến Thanh Trì để Giang Mặc Thần xem, "Có phải đáng yêu lắm không."

"Không đáng yêu bằng em." Giang Mặc Thần nói.

"Em là thỏ sao?"

"Anh không phải mèo, không biết em có muốn chọc anh như chọc mèo không?"

Yến Thanh Trì cười nói, "Vậy anh meo một tiếng cho em nghe thử."

Giang Mặc Thần nhìn y, cúi đầu áp sát vào lỗ tai y, "Meo ~"

Yến Thanh Trì không nghĩ tới hắn lại "meo" một tiếng cho mình nghe thật, cảm thấy lỗ tai mình nóng lên, mỉm cười nhìn hắn một cái.

Giang Mặc Thần hỏi y, "Anh "meo" dễ nghe không?"

"Em không nghe rõ, anh "meo" lại một lần."

Giang Mặc Thần nhướng mày nhìn y, Yến Thanh Trì cười tủm tỉm, "Thật đó, em đảm bảo lần này sẽ nghe đàng hoàng."

Giang Mặc Thần cảm thấy câu này một chút đáng tin cũng không có, nhưng hắn cũng không chọc thủng, rất phối hợp lại "meo" một tiếng bên tai y.

Yến Thanh Trì cảm thấy âm thanh của Giang Mặc Thần thật sự rất dễ nghe, đặc biệt là lúc hắn trầm giọng "meo" một tiếng bên tai mình, thanh tuyến giống như mang theo một móc câu nhỏ, câu người muốn tới gần hắn.

Giang Mặc Thần hỏi y, "Lần này nghe rõ chưa?"

Yến Thanh Trì cười, không nói gì.

"Dễ nghe sao?" Giang Mặc Thần hôn hôn lỗ tai y.

Yến Thanh Trì quay đầu lại nhìn hắn, Giang Mặc Thần mỉm cười nói, "Không dễ nghe sao?"

"Dễ nghe." Yến Thanh Trì rất thành thật.

Giang Mặc Thần cười khẽ, "Tạm được, rồi, anh "meo" xong rồi, em cũng nên học tiếng thỏ kêu đi chứ."

Yến Thanh Trì giơ con thỏ trong tay mình lên hỏi hắn, "Con thỏ kêu thế nào vậy?"2

Giang Mặc Thần sửng sốt, vấn đề này cũng làm hắn nghẹn, "Con thỏ kêu được sao?"1

"Không kêu được sao?" Yến Thanh Trì hỏi lại.

Giang Mặc Thần bất đắc dĩ, "Mặc kệ được hay không, dù sao hai chúng ta cũng không biết nó kêu thế nào."

"Vậy nên em không cần học." Yến Thanh Trì đoạt lời.

Giang Mặc Thần nhìn y, "Tưởng bở, em cũng phải "meo" một tiếng cho anh nghe."

"Chờ lần sau đi." Yến Thanh Trì nói.

"Vì sao phải chờ lần sau?"

Yến Thanh Trì nhìn Giang Mặc Thần, vươn tay chỉ chỉ trước mặt mình, Giang Mặc Thần quay đầu lại, lập tức hoảng sợ, chỉ thấy Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên đang ngồi ghế trên, hai tay ôm mặt không chớp mắt nhìn bọn họ.

Hắn nhìn Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì nhún vai.

Nghiên Nghiên thật ngây thơ mở miệng hỏi bọn họ, "Ba ba, hai người không ăn trái này sao?"1

Giang Mặc Thần:......

Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Đi thôi Giang tiên sinh, đi ăn trái cây với con anh đi."

Giang Mặc Thần:...... Cũng không phải rất muốn ăn! Không hề muốn ăn! Cảm ơn!