Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay

Chương 71: Cố ý



“Xin lỗi… Ngài đến tìm ai ạ.”

Cô gái nhân viên giống như không dám tin vào cái tên mà mình vừa nghe mà mở to mắt hỏi lại.

Trần Túc nghi hoặc nhưng cậu vẫn ôn hòa mà nói lại một lần:

“Tôi đến gặp Vũ Hoàng Kính.”

Lần thứ hai nghe thấy cái tên của vị chủ tịch mới đến của công ty, cô gái ngây ngẩn ra một lúc liền đưa mắt quan sát từ trên xuống dưới Trần Túc sau đó thoáng nghi ngờ.

Mặc dù vị chủ tịch mới đến công ty kia những người nhân viên nhỏ nhoi như cô ta không biết rõ lai lịch nhưng rất rõ ràng trước đây công ty này của nhà họ Vũ, sau này xảy ra vấn đề mà được mua lại bởi một người nào đó nhưng cô ta đã nghe loáng thoáng rằng chủ tịch mới đến này chính là đứa con trai duy nhất của Vũ gia, sau khi anh có tiền liền trực tiếp mua lại công ty của gia đình.

Nhưng người đứng trước mặt cô này lại ăn mặc khá đơn giản, không chỉ vậy tuổi tác dường như còn khá trẻ, so với vị chủ tịch vừa đến đã triệu tập tất cả nhân viên trong công ty thì nhỏ tuổi hơn khá nhiều.

Mặc dù nghi ngờ nhưng cô ta lại lo lắng không dám tự quyết định mà đuổi người cho dù cô ta đã nhận định người này đến đây có mục đích không chính đáng với vị chủ tích kia của công ty.

Cô ta mặc dù thái độ vẫn bình thường nhưng cơ thể đã hoàn toàn đứng thẳng dậy không còn khom người như khi nãy, giọng điệu nói chuyện cũng không tỏ vẻ cung kính:

“Không biết cậu có hên trước hay không.”

Trần Túc không phải lần đầu bị xem thường, vì vậy thái độ thay đổi của cô ta nhìn ra rất rõ ràng, tuy nhiên cậu không mấy để ý mà lắc đầu đáp lại:

“Không có, cô chỉ cần nói với Vũ Hoàng Kính tên tôi là được.”

Nhìn thấy ánh mắt khinh thường của cô ta giống như đang nói cậu suy nghĩ viễn vong cậu cũng không nói gì mà nói tên mình ra:

“Tên tôi là Trần Túc.”

“Được, cậu chờ một lát tôi sẽ đi xác nhận.”

Cô gái nhân viên nói xong liền trực tiếp xoay người trở lại quầy lễ tân sau đó nhấc điện thoại lên bất đầu gọi. Cho dù trong lòng cảm thấy chẳng thể nào như thế nhưng hiện tại công ty đang trong giai đoạn đổi chủ nếu cô ta có làm sai phạm chuyện gì có khi lại bị xa thải, thay vì tự mình quyết định sau đó dẫn tới hậu quả nặng nề chẳng bằng gọi một cú điện thoại sau đó lại đuổi người sau.

Tiếng điện thoại vang lên hai tiếng bên kia liền có người bắt máy:

“Alo.”

Cô nhân viên nghe thấy giọng nói bên kia đầu dây không phải của thư ký lý liền không khỏi dè đặt mà nói:

“Xin chào đây là quầy lễ tân, xin hỏi chủ tịch có ở đó không ạ.”

“Có chuyện gì.”

Người bên kia đầu dây hỏi.

Cô nhân viên cũng không vòng vo mà trực tiếp nói:

“Có một người tên là Trần Túc đến tìm chủ tịch của công ty, cậu ấy nói không có hẹn trước nhưng chỉ cần nói tên của cậu ấy với chủ tịch ạ.”

Người bên kia đầu dây nghe vậy liền nhanh chóng nói:

“Cô chờ một lát.”

Sau đó không còn nghe bất kỳ tiếng động nào bên kia, cô gái nhân viên bỗng nhiên cảm thấy thấp thởm, nghe thấy câu nói nhanh chóng của người bên kia khiến cô cảm thấy lo lắng, chẳng lẽ chủ tịch thực sự biết cậu trai tên Trần Túc kia. Sao có thể chỉ nhìn thấy quần áo trên người cậu đã cảm thấy rất bình thường, thậm chí cả người cậu cũng không mang bất kỳ thứ gì có giá trị trên người.

Hai phút sau cuối cùng đầu dây bên kia cũng có giọng nói vang lên, nhưng chỉ nói một câu rồi nhanh chóng cúp máy:

“Tôi xuống đón người.”

Cô gái nhân viên khó tin mà nhìn chằm chằm điện thoại sau đó cô run rẩy bỏ điện thoại xuống sau đó nhìn chằng trai vẫn đang đứng yên ở trước cửa. Trong lòng cô ta cực kỳ bối rối, câu nói của người bên kia đã trực tiếp khẳng định chủ tịch có quen biết với chàng trai vậy không phải cô ta đã sai rồi.

Cô ta hít sau một hơi sau đó tự an ủi mình, cô ta chưa làm gì xúc phạm đến chàng trai cả chắc chắn không có chuyện gì xảy ra với cô ta đâu, chắc chắn là vậy.

Suy nghĩ cẩn thận cô gái nhân viên liền nhấc chân đi đến bên cạnh Trần sau đó mỉm cười:

“Chủ tịch đã phái người xuống đón ngài, mời ngài đi theo tôi ngồi nghỉ một lát.”

Trần Túc liếc mắt nhìn cô ta rồi lắc đầu đáp lại:

“Không cần đâu tôi có thể ở đây chờ.”

“Chuyện này.”

Cô gái nhân viên khó xử nhìn cậu, cô cảm thấy chàng trai này cố ý nhưng khuôn mặt mỉm cười dịu dàng của cậu lại khiến cô ta không thể bắt bẻ được.

Nhìn thấy cô ta như thế Trần Túc cũng không tiếp tục nhìn nữa mà bắt đầu quan sát xung quanh.

Đúng vậy cậu chính là cố ý.

Trần Túc chưa bao giờ là người tốt cậu chỉ là yếu ớt trong chuyện của chính bản thân mà thôi nhưng nếu chuyện liên quan đến Vũ Hoàng Kính hay Trần Vân hoặc bất kỳ người nào mà cậu yêu mến cậu sẽ cứng rắn giải quyết hết thẩy cho dù bản thân sẽ bị thương tích đầy mình.

Đối với một người xem thường người khác như cô gái nhân viên này cậu không muốn trách lỗi lầm của cô ta, tuy nhiên công ty này Vũ Hoàng Kính chỉ vừa nhận lại, cậu không biết một người giống như cô gái này còn ở trong công ty anh có thể gây rắc rối cho anh hay không, điều này làm cậu lo lắng.

Cũng vì suy nghĩ này cậu sẽ không nghe theo ý cô ta, cậu sẽ để anh hoặc người bên cạnh anh nhìn thấy sau đó có xử phạt cô ta không đều do chính anh quyết định.