Xuyên Qua Trùng Tộc Sủng Thê Vô Độ

Chương 17: Con thỏ y cùng đi làm Bộ đồ Hình thỏ con và đi làm lại



Về nhà nghỉ ngơi, sắp xếp đồ đạc hết một ngày thì cũng vừa vặn kết thúc kỳ nghỉ.

Buổi tối, trong lúc Phong Tảo sắp xếp vali của Tu Tư thì liền thấy được bộ đồ hình thỏ con, mũ áo ở đằng sau còn có hai cái tai thỏ, Phong Tảo cầm lấy, ướm thử lên người mình.

Vừa vặn đúng lúc Tu Tư bước vào phòng, nhìn thấy một màn như vậy, gương mặt anh ngay lập tức đỏ bừng.

Phong Tảo cố ý nhảy nhảy như thỏ con nhảy qua chỗ anh rồi còn dùng giọng dính dính nhão nhão nói: "Bảo bối à ~ Có phải là anh đã bí mật mua bộ đồ này cho em đúng không nà, anh, thích, thỏ con sao?" Tu Tư nhìn Phong Tảo đang nghiêng nghiêng đầu nói chuyện, giờ phút này anh cảm thấy hùng chủ của mình thật là đáng yêu, giống như một chú thỏ con.

"Khụ ~ Lần trước đi mua đồ đôi, thấy bộ này đẹp nên mới mua." Tu Tư có chút không tự nhiên nói, nhưng mắt vẫn không ngừng liếc về phía Phong Tảo, thầm nghĩ bộ đồ này thật sự rất hợp với em ấy.

"Hihi ~" một tiếng, Phong Tảo cười ra tiếng, "Bảo bối à, chúng ta thật đúng là xứng đôi vừa lứa đó nha, em cũng lén mua cho anh một bộ đồ nè." Cậu vừa nói vừa lấy bộ quần áo đó ra, "Anh xem nè, đẹp quá đi!"

Tu Tư có chút ngượng ngùng xoay đầu lại, âu phục này vừa nhìn vào liền có cảm giác rất cấm dục, mắt nhìn của hùng chủ thật là tốt.

"Bảo bối, tối nay anh có mặc bộ quần áo này không? Ngày mai em sẽ mặc bộ đồ hình thỏ con anh mua cho em nè, rồi sau đó ra ngoài khoe cho người ta lé mắt chơi. Được không anh ~" Nói xong liền giống như koala đu bám lên người Tu Tư, hai tay ôm chặt lấy anh làm nũng, giống như trẻ con dỗ mãi vẫn không chịu xuống.

Nhìn thấy hùng chủ đang làm nũng với mình, anh làm sao mà từ chối được chứ, sau đó cũng vươn tay sờ sờ đầu nhỏ đầy lông xù xù rồi lại xoa xoa mấy sợi tóc nghịch ngợm không chịu vào nếp trên đầu cậu.

Ban đêm, sau khi tắm xong, Tu Tư mặt đỏ tai hồng bước ra khỏi phòng tắm, trên người còn mặc bộ đồ mà Phong Tảo mua cho, vừa mới đi ra, liền nhìn thấy hùng chủ nhà mình hai mắt sáng lên như sói đói.

.............

"Tu Tư ơi, tiểu bảo bối ơi ~ anh thật là hấp dẫn quá đi." Lúc này Phong Tảo đã thực sự hóa thành sói đói. Tu Tư liền nhanh rơi vào thế bị động, chỉ có thể đầu hàng, chấp nhận cái ôm gắt gao của Phong Tảo.

Sau một đêm náo loạn, Phong Tảo vẫn là người dậy sớm nấu bữa sáng cho Tu Tư, cậu đặc biệt nấu một nồi cháo tôm khô, nếm thử một miếng, hương vị quả thật rất ngon, quả nhiên là tôm do nhà mình phơi thì lúc nào cũng là ngon nhất.

Lúc này, Tu Tư ở trên giường đã tỉnh lại, theo thói quen sờ sờ sang bên cạnh, trên nệm còn lưu lại chút hơi ấm. Hẳn là hùng chủ đã đi làm bữa sáng rồi.

Rửa mặt xong, Tu Tư liền đi xuống lầu, lập tức ngửi được mùi thơm.

"Dậy rồi sao, em có nấu cháo từ tôm khô của thư phụ cho này, ngon lắm đấy." Vừa nói vừa múc cho Tu Tư một chén.

Nhìn thấy Tu Tư đang chăm chú ăn bữa sáng, Phong Tảo lại nghĩ về tối hôm qua, bộ quần áo hôm qua Tu Tư mặc, chỉ có bốn từ vai rộng eo thon mới diễn tả vẻ đẹp của Tu Tư một cách hoàn hảo nhất.

"Hùng chủ, lát nữa đi làm, chúng ta mang theo cháo này ăn nhé, nó ngon thật đấy." Tu Tư ăn hết một chén cháo lớn, cảm thấy nó thật sự rất ngon, tôm khô tươi nhưng không hề tanh chút nào.

Phong Tảo: "Ha ha, em đã chuẩn bị xong hai chén nhỏ rồi, em biết ngay là anh sẽ thích ăn nó mà. Em lên lầu thay quần áo đã nhé, chờ anh ăn xong rồi chúng ta cùng đi làm."

......

Tu Tư cầm tập văn kiện đứng ở cửa chờ Phong Tảo, thấy Phong Tảo đang đi về phía mình, anh vô cùng ngạc nhiên, mở to hai mắt nhìn cậu, hùng chủ đang mặc bộ đồ hình thỏ con trong đáng yêu quá đi, đột nhiên, Tu Tư có chút không muốn Phong Tảo mặc bộ đồ này, hùng chủ đáng yêu như thế này không nên để cho mấy con trùng khác nhìn thấy.

"Tu Tư ơi, có đẹp không nè? Tiếc quá đi, anh không thể thường xuyên mặc quần áo bình thường đi làm được, nếu không là hai chúng ta đã có thể mặc đồ đôi đi làm rồi." Phong Tảo cảm thấy hơi tiếc vì không thể mặc đồ đôi với Tu Tư, không thể khoe cho mọi người thấy tình yêu của họ.

"Đẹp, rất đáng yêu, chúng ta lên xe trước đi." Tu Tư ngượng ngùng nhìn Phong Tảo đáng yêu trước mặt.

Ngồi ở ghế phó lái, Tu Tư thỉnh thoảng nhìn lén Phong Tảo qua gương chiếu hậu, Tu Tư cho rằng anh đã che giấu tốt, kỳ thật Phong Tảo đã sớm nhận ra sự khác thường của Tu Tư từ đôi tai đỏ bừng kia của anh.

Thì ra Tu Tư thích những thứ dễ thương nha, thật là thú vị, may mà cậu lớn lên có chút đáng yêu đó........

Đôi phu phu vừa bước vào cổng đơn vị thì ngay lập tức thu hút được rất nhiều ánh mắt của những trùng ở đây, mời người đã sớm biết Phong Tảo và Tu Tư đi hưởng tuần trăng mật thông qua ảnh chụp của họ đăng trên quang não.

Mọi người đều rất hâm mộ Tu Tư, họ cảm thấy anh lớn lên khó coi vậy mà cũng lọt vào mắt xanh của một trùng đực hoàn mỹ như Phong Tảo, nhìn thấy hai người họ nửa tháng nay đều đăng ảnh đi chơi thì mọi người đều phải thốt lên "ÁÁÁÁ".

Nhưng hôm nay, mọi người đều thấy Phong Tảo có gì đó không đúng, ôi ~ quần áo hình thỏ con, trời ạ, ngay lập tức những quân thư ở đây như muốn phát điên rồi, như này thật là, quá! Quá! Đáng yêu rồi!!

Sau khi đưa Tu Tư đến văn phòng của anh, Phong Tảo liền lưu luyến, miễn cưỡng rời đi đến nơi làm việc của cậu. Aizzz! Thật sự không muốn xa Tu Tư chút nào.

Tu Tư vừa vào văn phòng, cấp dưới An Văn liền đi tới: "Thiếu tướng, tinh cầu Viễn Đông gần đây có dị thú nổi loạn, hiện tại số lượng thương vong đang không ngừng tăng lên. Phía trên đưa xuống văn kiện muốn ngày mốt ngài và trung tướng Hồng Đạt tới đó để xử lý, mấy ngày nay quân đội của tinh cầu Viễn Đông vẫn đang ở trong trạng thái phòng thủ, ngày mốt sẽ mở một tuyến đường để phi hạm có thể di chuyển tới đó."

Nói xong, hắn liền thật cẩn thận nhìn Tu Tư, dù sao thì lúc trước á thư Hồng Đạt kia còn muốn hạ bệ Tu Tư để cho Phong Tảo kết hôn với hắn, bây giờ lại muốn bọn họ làm việc cùng nhau, này cũng thật là làm cho trùng xấu hổ mà.

"Ta biết rồi, cứ để văn kiện ở đây đi!" Tu Tư có chút nghi hoặc, tinh cầu Viễn Đông cũng được xem là tinh cầu cấp ba, làm sao có thể xuất hiện dị thú nổi loạn như thế?

Bây giờ chỉ còn những tinh cầu bỏ hoang mới có hiện tượng dị thú nổi loạn như vậy. Những tinh cầu giống như vậy đều sẽ có quân thư đóng giữ, nên số lượng thương vong sẽ không quá nghiêm trọng.

......

Tại phòng dược.

"Trở lại rồi sao, cuối cùng cũng có trùng giúp tôi làm việc rồi." Trưởng phòng dược thấy Phong Tảo đã trở lại thì rất vui.

Mặc dù Phong Tảo là trùng đực, nhưng khi đến đây làm việc chung với mọi người thì họ đều thấy Phong Tảo rất tốt, cậu có thể xử lý mọi việc vô cùng gọn gàng và ngăn nắp, đối với những kiến thức về dược thì cậu đều rất am hiểu, xử lý rất chuyên nghiệp.

Trưởng phòng dược rất vui mừng, nhờ lời giới thiệu của thiếu tướng Tu Tư mà giờ đây phòng dược mới có được một trùng quý giá như Phong Tảo, nghĩ đến Tu Tư, trưởng phòng liền nhớ tới sự kiện ở tinh cầu Viễn Đông gần đây.

Trưởng phòng: "Phong Tảo này, thiếu tướng Tu Tư sắp phải tới tinh cầu Viễn Đông để xử lý lũ dị thú nổi loạn đấy."

"Dị thú nổi loạn? Chuyện này là sao?" Hôm nay Phong Tảo mới đi làm lại, mà trên đường về cũng không có nghe thấy mấy tin tức dạo gần đây nên hoàn toàn không biết chuyện gì.

Nhìn Phong Tảo có chút mờ mịt, trưởng phòng mới nhớ ra hôm nay bọn họ mới từ kỳ nghỉ trở về hẳn là không biết gì cả: "Thì là ở tinh cầu Viễn Đông có dị thú nổi loạn, ngày mốt là thiếu tướng Tu Tư sẽ bị phái đến đó, ta còn nghe nói là trung tướng Hồng Đạt cũng được phái đi cùng đấy."

Nói xong, ông còn cẩn thận dè dặt nhìn Phong Tảo một cái, dù gì lúc trước Hồng Đạt cũng là ở trước mặt bao nhiêu trùng nói trùng Phong Tảo nên cưới phải là hắn, chuyện này ai mà không biết chứ.

Phong Tảo căn bản là không quan tâm đến lời nói lúc sau, vội vàng hỏi: "Nó có nguy hiểm không? Không được, không được, lệnh cấp trên là không thể cãi được rồi, tôi phải làm một ít dược cho Tu Tư mang theo mới được." Nói xong liền bước đi.

Đột nhiên, Phong Tảo dường như nghĩ tới điều gì đó, vội quay trở lại, tới trước mặt trưởng phòng: "Trưởng phòng, phòng dược của chúng ta cũng cần phái trùng đi theo để xử lý thương vong đúng không? Ngài phái tôi tới đó đi."

Trưởng phòng vô cùng kinh ngạc: "Cậu đi sao? Ở đó vất vả lắm đấy, mà có khả năng sẽ nguy hiểm tới tính mạng nữa đó." Tuy ông biết trùng đực Phong Tảo này rất yêu thương thư quân của mình hơn những trùng đực bình thường khác, nhưng ông không thể tin được Phong Tảo thực sự có thể vì Tu Tư mà tới một nơi có điều kiện khó khăn, gian khổ như thế.

Phong Tảo lắc đầu: "Tôi không sợ, ngài mau phái tôi tới đó đi." Cậu chỉ muốn ở bên cạnh Tu Tư thôi.

Nhìn bộ dạng kiên định của trùng đực, ông suy tư một hồi rồi cũng đồng ý.