Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực]

Chương 88: Thật thơm!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Beta: Rya

“Các cậu đừng chỉ lo ăn một mình nữa, để chúng tôi ăn với.”

“Đúng đó.”

Nhìn thấy sinh viên xếp phía trước ở gần được lợi, đã bưng món ăn ăn ngon lành, sinh viên đứng phía sau bị chọc thèm lên tiếng nói.

“Củ cải này ngon thật.”

Củ cải do Lâm Sở Trì muối mang theo vị chua và cay, ngoài ra còn có chút ngọt vừa vặn, khiến người ta ăn không ngừng lại được, sinh viên xếp hàng trước nhất lại ăn một miếng củ cải mới bắt đầu lấy đ ĩa nhỏ múc món ăn rồi chuyển ra sau.

Trong một lúc, các sinh viên xếp hàng đều mấy người chia một phần ăn, chỉ cảm thấy cực kỳ sung sướng đã thèm.

“Củ cải thế mà lại có thể muối được ngon như vậy, tôi thật sự rất thích mùi vị này.”

Có nữ sinh vốn không cảm giác với củ cải, nếm thử một miếng củ cải muối, lập tức yêu thích hương vị này.

Trước đây cô ấy không thích củ cải là vì cảm thấy mặc kệ là cà rốt hay là củ cải trắng đều có vị củ cải, cô ấy không thích mùi vị đó, nhưng củ cải muối trước mặt không phải bị muối tới mất hết mùi củ cải, mà là muối mùi củ cải này thành mùi mà cô ấy có thể chấp nhận.

“Đậu đũa chua cũng rất ngon, giòn giòn mềm mềm, chua vừa đủ lại không quá chua.”

Còn chưa bắt đầu ăn cơm, họ ăn dưa muối khai vị trước, đợi lúc từ trong cửa sổ bắt đầu bay ra mùi thơm của thức ăn, họ lập tức đói bụng hơn.

“Vốn dĩ vừa thèm vừa đói, bây giờ ăn xong mấy món khai vị này càng đói, cảm thấy có phải chúng ta hơi ngốc không?” Nói là nói như vậy, động tác ăn dưa muối của cậu ta cũng không dừng.

“Cậu mới ngốc, dưa muối khai vị, sau đó đợi lát nữa không phải sẽ ăn được càng nhiều hơn sao.”

Trong cửa sổ, mẹ Lâm nhìn thấy các sinh viên ở đó ăn dưa muối liền cảm thấy chắc chắn họ đói rồi, nhìn thấy thức ăn trong nồi đã sắp nấu xong, bà bèn cùng cha Lâm đ ến nồi cơm lấy cơm ra.

Các sinh viên nói ở nhà cá thịt ê hề, nhưng thịt mà Lâm Sở Trì nấu khác với ở nhà, hôm qua có người nói với cô thèm giò heo hầm đậu tương cô nấu.

Lâm Sở Trì vừa nãy đã nấu xong giò heo hầm đậu tương bỏ vào trong nồi tiếp tục hầm, bây giờ đang nấu thịt xào ngồng tỏi.

Ngồng tỏi quả nhiên rất non giống như lời người cung cấp nguyên liệu, lúc này đã được cô xào thành màu lục thẫm ở trong nồi, trông rất đẹp mắt.

Muốn nấu món này ngon, đầu tiên không thể xào thịt quá chín, đồng thời ngồng tỏi phải thấm gia vị.

“Thơm quá!”

“Là mùi của thịt xào ngồng tỏi, hôm nay có thịt xào ngồng tỏi ăn.”

“Tôi cũng thích ăn món này, cảm thấy cực kỳ hao cơm.”

“Lúc tết đến nhà tôi cũng từng ăn món thịt xào ngồng tỏi mấy lần, bây giờ tôi muốn ăn thịt băm xào măng chua hơn.”

“Lúc tết nhà tôi cũng có thịt xào ngồng tỏi, nhưng không ngon như Thất Thất xào.”

“Quả thật ngon hơn nhà nấu, vậy hôm nay tôi nên ăn thịt xào ngồng tỏi trước.”

Dù sao thì học kỳ trước không có món mới, các sinh viên ngửi được mùi hương thơm như vậy, rất nhiều người đều quyết định buổi trưa ăn món này. Đương nhiên, có một phần nguyên nhân có thể là họ ăn dưa muối quá khai vị, đã đói tới mức không muốn đợi tiếp nữa.

Thịt xào ngồng tỏi được nấu rất nhanh, chẳng mấy chốc một nồi lớn đã được múc ra.

“Nào, người muốn ăn thịt xào ngồng tỏi có thể lấy cơm trước.” Mẹ Lâm bưng món ăn tới bàn gọi.

Thịt xào ngồng tỏi tỏa ra hương thơm mê người, ngồng tỏi xanh thẫm trông giống như từng cây ngọc bích, thịt màu nâu tương mang theo bóng bẩy, cả hai kết hợp lại với nhau, khiến người ta nhìn thấy liền muốn ăn một miếng.



Thịt xào ngồng tỏi

Mộc Thần quả thật là một sinh viên rất có thiên phú ở phương diện mỹ thuật, thiên phú cộng thêm kiến thức của học kỳ trước, bây giờ cậu đã có thể nhận một số đơn kiếm tiền trên mạng.

Cậu biết làm việc bán thời gian ở nhà ăn là nhờ thầy Vương thương lượng với nhà trường bổ sung thêm cậu vào, lúc có năng lực dựa vào vẽ tranh kiếm tiền thì phải chủ động thể hiện, có thể nhường cơ hội làm thêm này cho bạn học cần hơn.

Nhưng lúc đầu là thầy Vương cho rằng cậu cần làm thêm, cộng thêm thầy ấy cảm thấy một mình Lâm Sở Trì ở nhà ăn không làm xuể, muốn nhất cử lưỡng tiện mới thúc đẩy được chuyện này. Bây giờ Mộc Thần không cần, cha mẹ Lâm lại quay lại nhà ăn, dĩ nhiên sẽ không giới thiệu sinh viên khác tới nữa.

May mà điểm nổi bật của nhà ăn là lượng ăn đảm bảo no, cho dù đổi sang mẹ Lâm múc cơm, bà cũng không thích run tay giống như những dì nhà ăn khác.

Vẻ ngoài của món thịt xào ngồng tỏi rất mê người, về cơ bản chỉ cần không phải là sinh viên cực kỳ ghét ăn ngồng tỏi, lúc này để mau chóng ăn cơm, về cơ bản đều lựa chọn gọi nó.

Đương nhiên, các sinh viên lấy cơm xong còn không quên thêm chút dưa muối khai vị vào trong bát, sau đó mới hài lòng bưng bát từ trước cửa sổ rời đi.

“Như thế nào, thịt xào ngồng tỏi ngon không.”

Cho dù biết món ăn do Lâm Sở Trì nấu chắc chắn không tệ tới đâu, nhưng các sinh viên đang xếp hàng vẫn không nhịn được mà hỏi.

“Còn phải hỏi, chắc chắn ngon rồi.” Người bưng cơm phủ thịt xào ngồng tỏi vẫn còn chưa kịp ăn, nhưng ngữ khí lại vô cùng chắc chắn.

Đợi sau khi ngồi vào chỗ, cậu ta vội vã gắp vài ngồng tỏi đưa vào trong miệng, chỉ cảm thấy vừa giòn vừa đã, vô cùng thấm.

“Ngồng tỏi rất ngon, ăn vào cực kỳ thấm vị, tôi thích ăn loại ngồng tỏi giòn thế này, đáng tiếc lúc mẹ tôi nấu giống như luôn sợ không nấu chín, xào cực kỳ mềm.”

“Thực ra trước đây tôi thích ăn ngồng tỏi mềm một chút, nhưng hôm nay ăn được món này của Thất Thất, bỗng nhiên phát hiện ngồng tỏi giòn cũng ngon.”

“Ồ, Thất Thất xào kiểu gì mà ngồng tỏi giòn như vậy vẫn thấm vị thế, quá ngon.”

Từ màu sắc xanh thẫm của ngồng tỏi, thật sự không nhìn ra, thế mà nó lại thấm vị như vậy, cắn vào vừa giòn vừa mang theo vị tươi ngon của nước thịt.

Không chỉ ngồng tỏi ngon, thịt bên trong càng mềm mại, hai loại nguyên liệu bất luận ăn riêng hay là ăn chung đều cực kỳ ngon, hơn nữa còn rất hao cơm.

Lúc nấu món này, Lâm Sở Trì không bỏ dầu gì, dầu xào rau cơ bản đều là từ trong thịt chảy ra, cho nên ngồng tỏi mới thơm như vậy.

“Quả nhiên vẫn là cơm phủ do Thất Thất làm ăn đã nhất.”

Rất lâu không ăn cơm cô nấu, các sinh viên vùi đầu ăn hì hục, cho tới khi cơm phủ trong bát gần hết mới có thời gian ngẩng đầu lên cảm thán.

Tốp sinh viên lấy cơm đầu tiên ăn gần xong, trong bát của sinh viên ăn sau không chỉ có thịt xào ngồng tỏi, còn có thịt băm xào măng chua.

Đây là món cơm phủ đầu tiên của cửa sổ số 7 khi vừa khai giảng năm ngoái, khi đó không biết đã khiến vị giác của bao nhiêu sinh viên kinh diễm, nhưng sau đó cơm phủ mới ra nhiều, cộng thêm dưa muối do Lâm Sở Trì tự muối dùng hết, dần dần cô không làm nữa.

Bây giờ ăn lại món thịt bằm xào măng chua, không ít sinh viên cảm thấy ngon, đồng thời trên mặt còn lộ ra vài phần hoài niệm. Đặc biệt là sinh viên năm nhất, nghĩ tới năm ngoái khi vừa nhập học, món đầu tiên họ ăn được chính là món cơm phủ này, cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh.

“Lâu rồi không ăn được cơm thịt bằm xào măng chua của Thất Thất, đúng là khiến người ta nhớ nhung.”

“Đồ ăn Thất Thất nấu ngon hơn bên ngoài bán nhiều.” Nữ sinh nói câu này nhớ tới lúc nghỉ đông, có hôm cô ấy ăn cơm ở bên ngoài, thực sự không biết ăn gì bèn đến một quán cơm nhỏ, nhưng cơm phủ bên trong thật sự vừa đắt vừa dở.

“Phải biết dưa muối này là do Thất Thất tự muối, chỉ riêng điểm này mấy quán ăn bên ngoài đó đã không bì lại rồi.”

“Đúng vậy.”

Chỉ từ lợi nhuận của học kỳ trước, mẹ Lâm đã biết việc kinh doanh quầy ăn nhà mình tốt hơn trước, nhưng tận mắt nhìn thấy bên ngoài xếp hàng dài ngoằn, cho tới một hai giờ vẫn còn sinh viên nối đuôi nhau tới xếp hàng, bà vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc.

Phải biết lúc đầu khi họ kinh doanh nhà ăn, cho dù là cuối tháng cũng chưa từng thấy nhiều sinh viên như vậy tới xếp hàng. Nhưng nghĩ tới tay nghề nấu nướng của con gái, họ lại cảm thấy hình như cũng có thể hiểu được.

Ngày đầu tiên khai giảng, cửa sổ số 7 lại đến gần ba giờ mới ngừng bán, bởi vì cơm đã bán hết, nếu nấu cơm nữa thì họ phải bận rộn tới tận bữa tối, nếu không vẫn còn sinh viên muốn tới ăn cơm.

“Con ra ngoài nghỉ ngơi đi.”

Trước đây mẹ Lâm gọi điện thoại với cô đã nắm rõ sinh hoạt một ngày ở trường của cô, vì vậy trực tiếp đẩy cô ra ngoài, không cho cô ở lại nhà bếp dọn dẹp đồ đạc nữa.

Lâm Sở Trì vốn dĩ còn muốn ở lại phụ, đợi dọn dẹp xong sẽ cùng ra ngoài nhà ăn dạo với họ, thế nhưng mẹ Lâm lại bày tỏ cảnh quan trong trường học đã ngắm nhiều năm như vậy, họ sớm chán rồi, đợi lát nữa bà sẽ đi ôn chuyện cũ với dì Vương bọn họ.

Thấy họ không định ra khỏi nhà ăn, ở lại trong bếp cũng không giúp được gì, Lâm Sở Trì chỉ có thể cầm điện thoại ra ngoài một mình.

Cha Lâm tốt xấu gì cũng đã làm ở nhà ăn nhiều năm như thế, tuy kỹ thuật dùng dao không bằng cô, nhưng thái rau không thành vấn đề, không thể không nói, có người phụ và không có người phụ vẫn có khác biệt rất lớn, hơn một buổi ngày hôm nay, về cơ bản cô chỉ cần xào nấu, ngược lại đỡ không ít việc.

“Thất Thất!”

Chiều hôm qua, Triệu Nguyệt đã tới trường, nhưng bận thu xếp đồ đạc còn có tụ tập ăn uống với các bạn cùng phòng, bây giờ mới có thời gian tới tìm cô.

Vẫn chưa tới tết Nguyên Tiêu, bây giờ chúc tết cũng không tính là muộn, cô ấy chúc bù một câu “năm mới vui vẻ” rồi nắm tay Lâm Sở Trì cùng cô tới bên hồ.

Ngày đầu tiên khai giảng thời tiết đẹp hiếm hoi, mặt trời chiếu lên người quả thật rất ấm áp.

Hai người tìm chiếc ghế dài bên hồ ngồi xuống, sau đó Triệu Nguyệt hưng phấn giơ điện thoại lên nói: “Thất Thất, thế mà chị lại từng nấu món phổi cá trắm đen, chị lợi hại quá, trước đây em không chú ý, lúc tra từ khóa nhìn thấy tài khoản của chị em ngốc người luôn.”

Video ngắn đều là cô ấy chỉ Lâm Sở Trì chơi, dĩ nhiên cô ấy biết tên tài khoản video ngắn của Lâm Sở Trì, nhưng bình thường cô ấy xem giải trí khá nhiều, không phải video nào Lâm Sở Trì đăng cô ấy cũng xem. Hôm qua cô ấy lướt tới nội dung liên quan trên mạng, luôn cảm thấy avatar tài khoản trong ảnh mà bạn trên mạng chia sẻ hơi quen mắt, lúc này mới phát hiện hóa ra nguồn ảnh là tải từ trong tài khoản video ngắn của Lâm Sở Trì.

Lâm Sở Trì nghe thấy ngữ khí hưng phấn của cô ấy, không khỏi mở điện thoại nhấn vào video ngắn, kết quả phát hiện bên dưới video của mình bỗng nhiên có rất nhiều fans và bình luận.

Vốn dĩ chỉ là tò mò món ăn phổi cá trắm đen này rốt cuộc trông như thế nào, kết quả phát hiện một tài khoản thần tiên, hu hu, đồ ăn ngon và thú cưng đáng yêu đều là những thứ mà tôi yêu nhất, ngưỡng mộ tác giả vừa biết nấu ăn, bình thường lại có nhiều mèo để vuốt v e như thế.

Chị gái lợi hại quá, thế mà lại biết nấu món phổi cá trắm đen.

Phổi cá trắm đen trông rất ngon, thèm quá.

Mới biết hóa ra gan cá* còn có thể nấu thành món ăn, món này còn ngon hơn gan ngỗng.

*Tuy tên món ăn là phổi cá nhưng thực chất nó lại được chế biến từ gan của cá trắm đen cùng với măng, đậu tằm và một số nguyên liệu khác

Nghe xong bài hát mới của idol, tôi mới biết có món ăn phổi cá trắm đen này, nhưng cho dù ca từ có miêu tả vẫn không tưởng tượng ra rốt cuộc là món ăn như thế nào, xem video xong tôi chỉ muốn nói ba chữ: rất muốn ăn.

Không chỉ dưới video liên quan tới món phổi cá trắm đen có rất nhiều bình luận và lượt thích, dưới những video khác do Lâm Sở Trì đăng cũng tăng bình luận và lượt thích lên rất nhiều.

Tài khoản video ngắn của Lâm Sở Trì bình thường cũng chỉ chia sẻ món ăn do mình nấu, còn có những đoạn thú vị được quay lại lúc cho mèo ăn.

Rất nhiều dân mạng vốn dĩ chỉ tò mò phổi cá trắm đen mới mò tới tài khoản của cô, đợi sau khi xem tới video cô từng đăng, lập tức có cảm giác phát hiện tác giả bảo tàng, lần lượt nhấn theo dõi.

Cư dân mạng bấy giờ quả thật đều là Sherlock Holmes, dựa vào background trong video của Lâm Sở Trì, thế mà lại có người bóc thẳng ra là ở đại học H. Đối với điểm này, lập tức có dân mạng bảo họ đừng nhàm chán như thế, dù sao thì người ta chỉ chia sẻ cuộc sống hằng ngày, cảm thấy thích thì nhấn thích thưởng thức một chút rồi thôi, không cần phải đào bới.

Triệu Nguyệt mở lại video Lâm Sở Trì đăng cũng phát hiện khu bình luận có người nhàm chán đã và đang thảo luận thân phận của cô, cảm giác hưng phấn lập tức giảm đi không ít.

“Thất Thất, hình như có người biết chị ở đại học H rồi.”

Thực ra cũng không kỳ quái, sinh viên tốt nghiệp đại học H không ít, cộng thêm người từng bởi vì nhiều nguyên nhân mà tới đại học H, dựa theo background trong video nhận ra là ở đâu thật sự không khó.

“Không sao, biết thì biết.”

Lâm Sở Trì không cảm thấy có gì ghê gớm, dù sao thì cô chỉ chia sẻ cuộc sống thường nhật mà thôi, không làm chuyện xấu xa gì.

“Cũng đúng, đợi độ hot qua đi, có lẽ họ sẽ không còn bám sát như vậy nữa, nếu thực sự không được thì chị còn có thể ẩn video đi.” Triệu Nguyệt đưa ra chủ ý, sau đó nghĩ ngợi vẫn cảm thấy rất trùng hợp: “Em thật sự không ngờ chị lại biết nấu món phổi cá trắm đen, mà nam thần của em lại lấy món ăn này viết bài hát, cảm thấy rất thần kỳ.”

“Đúng rồi, chị nấu phổi cá trắm đen khi nào vậy, thấy background trong video hình như không phải nhà ăn.”

Chuyện quen biết Cố Hoài Dục cũng không phải bí mật gì, chỉ là vô duyên vô cớ cô cũng không cần nói ra ngoài. Bây giờ nếu đã nói tới chủ đề này, Lâm Sở Trì cũng không che giấu.

“Cái gì?” Triệu Nguyệt nghe cô nói hết quá trình, thật sự kinh ngạc tới ngốc người.

Lâm Sở Trì thấy cô ấy ngây ra đó, nhẹ nhàng đẩy cô ấy một cái “hồi thần”.

Vừa nãy còn cho rằng là trùng hợp nên cô ấy cảm thấy thần kỳ, bây giờ biết căn bản không phải trùng hợp mà là giữa hai “phổi cá trắm đen” vốn có liên hệ, cũng không trách Triệu Nguyệt không phản ứng kịp.

“Trời ơi Thất Thất, chị lợi hại quá đi.” Triệu Nguyệt hồi thần dùng ánh mắt sùng bái nhìn cô, cảm thấy sao lại có người ưu tú như cô vậy.

Khen xong, cô ấy bỗng nhiên dựa cả người lên vai của Lâm Sở Trì, kẹp cổ họng gọi cô: “Thất Thất, Thất Thất tốt.”

“Em nói chuyện đàng hoàng.”

Lâm Sở Trì đưa tay vỗ vỗ cánh tay của mình, cảm thấy da gà sắp bị cô ấy chọc nổi lên hết.

Triệu Nguyệt ngửa đầu mong mỏi nhìn cô: “Có thể giúp em xin chữ ký không, nếu không được thì ảnh cũng được.”

“Chị hỏi thử giúp em.”

Lâm Sở Trì không trực tiếp đảm bảo nhất định có thể, nhưng cho dù như vậy, Triệu Nguyệt vẫn rất vui.

“Cảm ơn Thất Thất, đương nhiên, nếu anh ấy không chịu thì thôi, không cưỡng cầu.” Triệu Nguyệt nói xong lại chủ động đảm bảo với cô, sẽ không nói chuyện này ra ngoài.

Lúc hai người nói chuyện đều cảm thấy độ quan tâm của tài khoản video ngắn của Lâm Sở Trì sẽ giảm xuống theo độ hot của ca khúc.

Bình thường mà nói quả thật sẽ như vậy, nhưng họ đã xem thường mức độ chú ý của những người sành ăn đối với đồ ăn, nếu ca khúc không liên quan tới ăn, có thể quả thực là tìm hiểu xong thì thôi, nhưng tên bài hát chính là tên món ăn, còn để họ tìm được tài khoản toàn liên quan tới đồ ăn ngon trong video ngắn của Lâm Sở Trì.

Những người sành ăn nhìn thấy khu bình luận có người nói tác giả ở đại học H, không ít người lập tức mò tới diễn đàn trường đại học H.

Bắt đầu từ học kỳ trước, trong diễn đàn trường có rất nhiều bài viết liên quan tới cửa sổ số 7, các dân mạng mò tới nhìn thấy các hình ảnh và miêu tả liên quan tới đồ ăn ngon trong bài viết, thèm chảy cả nước miếng.

Lúc vừa tìm được tài khoản video ngắn của Lâm Sở Trì, họ cảm thấy đã phát hiện được một tác giả bảo tàng, từ video ngắn mò tới diễn đàn trường, họ lập tức lại cảm thấy đã phát hiện một cửa sổ nhà ăn bảo tàng.

Không tìm hiểu thì không biết, vừa tìm hiểu liền phát hiện nhà ăn số một đại học H không chỉ nổi tiếng trong trường, thậm chí còn thu hút streamer mỹ thực tới livestream, xem xong mấy video livestream trước kia, cư dân mạng hận không thể lập tức tới đại học H ăn cơm.

Đương nhiên, đối với phần lớn dân mạng không phải người thành phố H mà nói, đến đại học H thật sự là chỉ nên nghĩ thôi, dù sao thì không nói đi xa một chuyến như thế không dễ, chỉ xem video cũng biết, vào đại học H dễ, muốn đến nhà ăn số một ăn cơm không có thẻ cơm không được.

Ôm theo suy nghĩ thèm một mình không bằng để mọi người cùng thèm, cư dân mạng sành ăn này trực tiếp đăng hình ảnh các món ăn ngon cùng với lời miêu tả tới khu chủ đề “phổi cá trắm đen”.

Phổi cá trắm đen vốn dĩ là bài học mới hot nhất được đăng tải sau tết, độ thảo luận trên mạng quả thật rất cao, vì vậy hình ảnh món ăn ngon vừa đăng tải, trực tiếp khiến một đám người thèm thuồng.



Thanh ngư ngốc phế

Vô đạo đức, thế mà lại thả độc đêm khuya.

Vãi, rõ ràng chỉ là cơm phủ mà thôi, vì sao trông có vẻ mê người như thế, nhìn hình thôi tôi lại đói.

Cái gì, tác giả video ngắn đã tìm được khi trước lại là đầu bếp nhà ăn, không nói cái khác, chỉ dựa vào tay nghề nấu phổi cá trắm đen của cô ấy, tại sao nghĩ không thông, đến nhà ăn làm quái gì chứ?

Trông có vẻ rất ngon, cùng là đại học, vì sao trường chúng tôi không có đầu bếp tay nghề nấu nướng tốt như vậy.

Cuộc đời lần đầu tiên bị cơm phủ làm cho thèm thuồng, có ai là người thành phố H không, có muốn cùng lập đội đến đại học H ké nhà ăn không.

Vốn dĩ chỉ là cư dân mạng đang thảo luận, kết quả sau khi có một cư dân mạng sắp xếp hình ảnh đăng tải một bài viết “đầu bếp biết nấu phổi cá trắm đen ở nhà ăn”, thế mà lại được ca sĩ Vạn Đình nhấn thích, kết quả kéo theo rất nhiều fans nhấn thích và chia sẻ.

Thế là khai giảng chưa được mấy ngày, sinh viên đại học H kinh ngạc phát hiện trường họ lên mục tìm kiếm hot, còn là bởi vì nhà ăn số một.

Trong diễn đàn trường lập tức có bài viết thảo luận nội dung liên quan, các sinh viên mới đầu rất tự hào, dù sao thì trong bình luận hotsearch có rất nhiều dân mạng đều ngưỡng mộ họ, nhưng dần dần họ lại bắt đầu lo lắng, hiển nhiên là nhìn thấy những bình luận nói muốn lập nhóm tới ké nhà ăn.

Bọn họ không có nhà ăn sao, thế mà lại muốn tới nhà ăn chúng ta ăn cơm ké, quá đáng quá.

Đúng đó, chúng ta ngày nào cũng xếp hàng vô cùng gian nan, đâu có cơm cho họ ăn chứ.

Cũng may không có thẻ cơm cho dù họ trà trộn vào trường cũng vô dụng, cho nên chỉ cần chúng ta đều không cho mượn thẻ cơm, cảm thấy có lẽ vấn đề không lớn.

Tôi nhớ kỳ trước đã có người dựa vào chiêu trò mượn thẻ cơm, thậm chí còn có người nhờ anh trai chạy vặt tới mượn thẻ mua, cảm giác căn bản không phòng được.

Không sao, loại này dù sao cũng chỉ là thiểu số, nếu người ngoài tới nhiều, đều không cần chúng ta phòng bị, chắc chắn nhà trường sẽ quản.

Các sinh viên thảo luận xong tạm thời yên tâm, đều đang cảm thấy may mắn nhà ăn số một không nhận tiền mặt, nếu không thật sự để người ngoài chạy tới ăn cơm, vậy chẳng phải họ càng gian nan sao.

Lâm Sở Trì được người khác nhắc nhở nên cũng biết chuyện này, nhưng không để tâm.

Dù sao thì các sinh viên còn sợ dân mạng tới giành cơm ăn, nhưng đối với người nấu cơm như cô mà nói, thật sự không ảnh hưởng gì.

Nhưng bản thân cô không quan tâm, sau khi Cố Hoài Dục biết độ hot của “phổi cá trắm đen” lại ảnh hưởng tới cô, anh lại lập tức gọi điện thoại tới.

Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, Lâm Sở Trì vừa cùng cha mẹ Lâm vào nhà, thay xong giày trực tiếp vào nhà nghe điện thoại.

“Xin lỗi, không ngờ cư dân mạng sẽ…” Cố Hoài Dục cảm thấy mình đã sai sót, trước khi đăng bài hát không nói với cô, lo lắng sự quan tâm quá mức của cư dân mạng sẽ mang tới phiền nhiễu cho cô.

“Không sao, anh không cần xin lỗi.”

Xác định cô không để ý, Cố Hoài Dục thở phào, sau đó vẫn bày tỏ nếu bởi vì chuyện này mà gây ra phiền phức gì cho cô, cô phải nói cho anh biết.

Lâm Sở Trì thật sự không cảm thấy đây là chuyện lớn gì, thậm chí có thể nói nếu không phải là sinh viên trong trường nói cho cô biết, cô vốn không theo dõi hotsearch, nói không chừng đợi độ hot qua đi cũng không biết có chuyện này.

Thấy anh cảm thấy áy náy vì chuyện này, Lâm Sở Trì dứt khoát chuyển chủ đề: “Phải rồi, anh có thể ký tên cho tôi không?”

“Được.” Cố Hoài Dục nghe cô nói muốn mình ký tên, ngay cả nguyên nhân cũng không hỏi liền đồng ý.

“Cảm ơn.” Lâm Sở Trì nói cảm ơn, sau đó chủ động nói với anh, mình có một người bạn là fans của anh, chữ ký là xin giúp đối phương.

“Không cần khách sáo.”

Cố Hoài Dục gọi điện thoại cho cô chủ yếu là vì chuyện hotsearch, nói xong nhất thời không biết còn có thể nói gì nữa.

“Gâu gâu.”

Lúc anh đang nghĩ chủ đề tiếp theo, Biên Mục nuôi trong nhà bỗng nhiên nhảy lên sô pha, ngửa đầu sủa vào điện thoại.

Lâm Sở Trì nghe thấy tiếng của nó, ngữ khí hơi cao lên: “Là Sơ Nhất sao?”

“Gâu.”

Nghe thấy trong điện thoại truyền tới tiếng cô gọi mình, Biên Mục vẫy đuôi không ngừng, đồng thời đầu cũng sắm cắm lên điện thoại.

Cố Hoài Dục ghét bỏ nhìn nó, nhẹ nhàng đẩy đầu nó ra.

Trong tiếng kêu hưng phấn của Sơ Nhất, Lâm Sở Trì lại nói vài câu đơn giản với Cố Hoài Dục, nói hai ngày nữa anh sẽ tới trường mang chữ ký cho cô, sau đó kết thúc cuộc gọi.

Sau khi cúp điện thoại, khóe môi của cô hơi nhếch lên, đợi khi từ trong phòng đi ra, lập tức bị mẹ Lâm bắt lại hỏi: “Con gái, vừa nãy con gọi điện thoại với ai vậy?”

Cha Lâm ngồi bên cạnh tuy không lên tiếng nhưng tai lại âm thầm dựng lên.

Hiển nhiên, hai vợ chồng họ đã nghe được giọng nam ở đầu dây bên kia khi cô nghe điện thoại, cho nên mới chú ý như vậy.

“Là một người bạn.” Lâm Sở Trì không nghĩ nhiều, dưới sự hỏi han của bà, cô giới thiệu đơn giản vài câu về thân phận của Cố Hoài Dục rồi sang bên cạnh rót nước uống.

Cha mẹ Lâm nhìn nhau, xác định con gái vẫn chưa yêu đương, sau đó không can dự việc cô kết bạn, họ xác định cô không đói không cần ăn khuya rồi mới đi tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi.

Sống cùng với phụ huynh có chỗ ích lợi, cũng có chỗ bất tiện, đối với kiểu con ngoan nghỉ ngơi làm việc lành mạnh như Lâm Sở Trì mà nói, về phương diện làm việc nghỉ ngơi không có mâu thuẫn gì với người lớn. Nhưng đối với việc cô nấu thức ăn cho mèo mỗi ngày, tuy cha mẹ Lâm không trực tiếp phản đối, nhưng thái độ lại không tán đồng lắm.

Không phải họ ghét mèo, mà là ở trong mắt người ở thế hệ của họ, có cơm dư thì cho ăn chút cơm dư là được rồi, đâu có lý nào lại đặc biệt nấu cho chúng, nhất là như Lâm Sở Trì, có thịt ức gà có cà rốt, còn chay mặn kết hợp nghiêm túc như thế.