Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 299: Lã Vọng Thiên Và Dư Tự Lực



Tạm khoan nói chuyện Hồng Đô ở cổng thành, trước kể một chuyện khác đang đồng thời diễn ra ở một phòng ăn xa hoa lộng lẫy...

Lã thiếu lâu chủ buông đôi đũa trong tay xuống, thở dài một tiếng, thầm nghĩ:

“Mình có nên đến chỗ tiên sinh không nhỉ?”

Mới nghĩ đến đây, phòng kế bên đã cất lên tiếng cười khả ố của hai thằng cha nào đấy khiến cậu chàng đứt cả mạch suy nghĩ. Lã Vọng Thiên nghiến răng trèo trẹo, hai bàn tay thu lại thành nắm đấm. Nếu không phải ban nãy cậu chàng đã đặt đôi đũa xuống bàn thì khéo lúc này chúng đã gãy làm đôi rồi.

Từ khi cậu chàng đặt chân tới ải Quan Lâm đến nay đã ngót nghét gần một tháng. Trong suốt khoảng thời gian này, Lã Vọng Thiên không dám bói lấy một quẻ. Lý do kỳ thực rất đơn giản: ở cái ải Quan Lâm này, người người nhà nhà đều có ít nhiều nhân quả với Bích Mặc tiên sinh. Thành thử, nếu họ Lã không muốn mất máu mà chết trước khi thành công bái sư, thì tốt nhất là không phải vạn bất đắc dĩ, quyết không nên bói thêm quẻ nào.

Lần này cậu chàng chạy tới đây có ba lý do chính:

Thứ nhất, cậu chàng bói ra duyên sư đồ với Nguyễn Đông Thanh, nên cũng tò mò, muốn đến tìm hiểu về gã. Dẫu sao, Bích Mặc tiên sinh cũng quá “khiêm tốn”, chưa thể hiện gì nhiều.

Thứ hai, ngoại trừ duyên sư đồ, y cũng tính được mình còn có cơ duyên khác ở đây, nhưng cụ thể là cơ duyên gì thì Lã công tử chưa biết, cũng không dám làm liều mà đưa tay lên bấm quẻ.

Thứ ba, và cũng là quan trọng nhất. Tuy lúc ở thành Bạch Đế, có quá nhiều việc cấp bách, cậu chàng không để ý ngay, nhưng về sau ngẫm nghĩ lại lời châm chọc của Chân Lợi Kiếm lúc đó, họ Lã phát hiện ra một manh mối quan trọng: Bích Mặc tiên sinh dạo thời gian trước có va chạm với một tên thầy bói giả mạo, còn vạch trần y trước dân chúng Quan Lâm.

Phải biết, lần này cậu chàng rời nhà chạy đến thành Bạch Đế, tuy mong muốn cá nhân là đi thể nghiệm cuộc sống, nhưng lý do đưa ra để cha chú trong nhà chịu thả cho ra ngoài, chính là điều tra hoạt động của Trang Bức Thần Giáo xung quanh châu Ngọc Lân. Cậu chàng cắm dùi ở thành Bạch Đế cả tháng trời, tìm mòn cả con mắt cũng không có manh mối gì. Đến lúc chán gần muốn bỏ cuộc thì nghe được manh mối từ thánh tử của Kiếm Trì, lại bói ra duyên sư đồ với Nguyễn Đông Thanh cùng cơ duyên khác ở Quan Lâm. Một đống lý do như vậy, cậu chàng chẳng có lý do gì ở lại thành Bạch Đế chôn chân, nên mới chạy vội đến đây.

Ngay khi cậu chàng chạy đến Quan Lâm không lâu thì Nguyễn Đông Thanh cũng lập tức đi xa. Đoán chừng thời cơ bái sư còn chưa đến, lại cũng vẫn còn muốn tìm hiểu thêm về ông sư phụ duyên phận này, nên thời gian tiếp đó, Lã thiếu lâu chủ thuê một phòng trọ ở Quan Lâm, ngày ngày lân la khắp thôn trên xóm dưới, nói chuyện với bà con cô bác, một là muốn tìm kiếm thông tin về Trang Bức Thần Giáo, hai là cũng tiện thể hỏi thăm trước về Bích Mặc tiên sinh luôn. Ngày bình thường, người của Lã gia có bao giờ phải đi điều tra kiểu thủ công như thế này, đưa tay lên bói một quẻ là xong. Thành ra, đây cũng tính là một trải nghiệm mới chưa từng có đối với Lã Vọng Thiên.

Cũng chính là trong khoảng thời gian này, Lã Vọng Thiên tình cờ bắt gặp Giả Cát Tường cùng Bùi Xuân Luận. Thế là, từ hôm đó trở đi, họ Lã bèn bắt đầu bí mật theo dõi, giám sát hai tên này. Nên mới có tình cảnh hiện tại.



Không làm thì thôi, làm rồi Lã Vọng Thiên mới thấm thía câu nói, “hy vọng lắm thì sẽ thất vọng nhiều”.

Khi còn ở tại Vọng Thiên cung đọc cổ tịch của gia tộc, Lã thiếu cung chủ nhớ trong đó có ghi chép không ít về Trang Bức Thần Giáo. Nào là đây là kẻ thù không đội trời chung của Lã gia suốt mấy ngàn năm nay, nào là giáo phái này còn có dính dáng đến chuyện Vọng Thiên Cung phải giải thể năm xưa. Biết những điều này, họ Lã tưởng tượng trong đầu rằng giáo chúng của Trang Bức Thần Giáo hẳn phải là đám thông minh xảo quyệt, nếu không làm sao có thể đấu trí với Lã gia lâu như vậy, cũng như có thể được liệt vào danh sách các kẻ thù không đội trời chung của Vọng Thiên lâu?

Thế nhưng, thời gian này giám sát bọn chúng, Lã công tử thiếu điều tức đến hộc máu. Hai tên này, ngoại trừ ăn uống, ngủ nghỉ, ăn chơi đàng điếm, thì chả có vẻ gì là có mục đích gì khác cả. Mà chuyện bọn chúng nói với nhau, ngoại trừ nói xấu, chửi bới Bích Mặc tiên sinh thì cũng chỉ còn ba hoa chích chòe, hay như mẹ cậu chàng gọi là “chém gió”, về một viễn cảnh Trang Bức Thần Giáo nhất thống giang hồ, hô mưa gọi gió. Nói cách khác, suốt thời gian qua, Lã Vọng Thiên chả thu thập được thông tin gì hữu ích, chỉ mua thêm bực vào người.

Mấy hôm trước, nghe tin Bích Mặc tiên sinh ốm nặng thập tử nhất sinh, lòng cậu chàng cũng thấp thỏm lo lắng. Dẫu sao, tuy chưa xác định Nguyễn Đông Thanh có xứng đáng để chính mình bái làm thầy hay không, nhưng ấn tượng của cậu chàng về y cho đến nay cũng rất tốt. Hiện tại lại nghe hai thằng cha phòng bên vì đó mà vui sướng cười đùa, họ Lã tức đến nỗi thiếu điều tông cửa sang đấm cho bọn chúng một trận. Cậu chàng lúc này lại nghĩ:

“Tiên sinh bây giờ đang ốm nặng. Có lẽ phản phệ cũng không quá mạnh mẽ. Hay là mình cứ đánh liều bói một quẻ?”

Lã gia bói toán xuất thần nhập hóa, thành ra người nhà họ Lã cũng có một cái tật là dựa dẫm quá nhiều vào bói toán. Thậm chí, đối với nhiều người trong tộc, quẻ bói có chút giống như nghiện thuốc lá, một ngày không làm một quẻ có chút ngứa ngáy chân tay. Mà Lã Vọng Thiên gần một tháng nay không dám bói lấy một quẻ, tay chân đã không thể nào chỉ dùng “ngứa ngáy” để hình dung.

Thế là...

Mấy phút sau, khi tiểu nhị đẩy cửa phòng mang thêm thức ăn vào cho Lã công tử, thì vừa vặn bắt gặp vị khách quý trong phòng “á hự” một tiếng, phun máu một đường vòng cung như đài phun nước, trong khi cả người thì ngã ngửa về phía sau đánh “phịch” một cái xuống đất, tay chân co giật, bất tỉnh nhân sự...

oOo

Cậu thiếu niên mà Hồng Đô gặp thoáng qua ở cổng thành ban nãy tên gọi Dư Tự Lực, hiện đang bước nhanh trên đường cái, vừa đi vừa nghĩ tới sư mệnh.

Sư phụ của hắn, Dược Thánh – Tề Thiên Hạ, đã giao cho hắn một nhiệm vụ quan trọng. Hắn cần chạy đến Quan Lâm hạ dược, để tránh việc nạn dân lây bệnh cho dân chúng toàn thành.

Dư Tự Lực đưa tay phải lên vuốt tóc ra sau tai, thực chất là sờ lấy vành tai của chính mình. Đây là một thói quen khi lo lắng của y.

Trước khi gặp Dược Thánh, họ Dư từng có một quá khứ không dễ dàng gì. Cái tật này cũng đã sớm thành hình từ khi đó. Tề Thiên Hạ không những là ân nhân cứu mạng, còn như cha mẹ tái sinh hắn, chỉ có lão chìa tay ra khi Dư Tự Lực đã cùng đường mạt lộ. Cũng chỉ có lão không chê bai mà chịu nhận hắn làm đệ tử. Mặc dù cho đến nay, lão nói thiên phú hắn không tốt, đầu óc lại không đủ thông minh, nên vẫn chưa truyền dạy cho bao nhiêu y thuật. Thế nhưng, họ Dư tuyệt nhiên không oán không hối, chỉ một lòng biết ơn. Dẫu sao, nếu không có lão, thì cũng không có hắn của hôm nay.



Dư Tự Lực đang bước trên đường cái thì bỗng bị một người đâm sầm vào. Cả hai ngã ngồi xuống đất. Cậu thiếu niên nhìn lên thì thấy người đâm phải mình là một thanh niên ngoài hai mươi, cũng không lớn hơn bản thân là bao. Người này tâm trí có vẻ đang hoảng loạn, luôn miệng lẩm nhẩm:

“Chết người rồi! Chết người rồi!”

Dư Tự Lực đứng dậy phủi quần áo, đoạn hỏi:

“Vị ca ca này, anh không sao chứ?”

Thanh niên có chút thất thần, không để ý gì đến cậu nhóc, chỉ lồm cồm bò dậy, chuẩn bị bỏ đi. Dư Tự Lực cau mày, giữ y lại:

“Vị ca ca này, tôi có biết chút y thuật, nếu anh có chuyện gì thì mau nói ra, biết đâu tôi giúp được!”

Thanh niên lúc này mới nhìn cậu chàng, túm lấy như kẻ chết đuối vớ được cây cọc cứu mạng:

“Cậu là đại phu sao? Mau... Mau... Mau đi với tôi!”

Dư Tự Lực nhíu mày, sư phụ chưa chính thức dạy hắn, nên xưng hô này có chút không đúng. Song hắn không sửa lại lời của người kia, mà chỉ đưa tay ra thủ thế, bảo y dẫn đường.

Hai người quay lại một tòa nhà xã hoa bốn tầng, chính là Hồng Hoa Lầu nổi tiếng nhất ải Quan Lâm. Kế đó, tiểu nhị dẫn Dư Tự Lực lên tầng ba.

Không sai, hai tên Giả Cát Tường, Bùi Xuân Luận đến kỹ viện, mà Lã công tử của chúng ta vì theo dõi chúng nên cũng phải “xông vào đầm rồng hang hổ” theo. Với ngoại hình của Lã thiếu lâu chủ, đương nhiên là y bị các cô nương chốn thanh lâu nhìn với ánh mắt của sói đói. Lại thêm y thiếu xót trầm trọng kinh nghiệm ứng đối với phái nữ, nên chỉ đành bỏ không ít tiền ra thuê một phòng chỉ để ăn uống cạnh sát vách hai tên kia.

Đến kỹ viện chỉ để ăn uống, có lẽ ngoại trừ Tiểu Thực Thần, cũng chỉ còn Tiểu Thần Toán.