Xuyên Nhanh: Ta Làm Vai Ác Khóc Lóc Thảm Thiết

Chương 19: Ta muốn làm hoàng đế (18)



Edit + Beta: YuanKit.

"Nhân lúc căn bệnh này lấy luôn mạng của bà ta đi cũng được." Yến Lang cười ha ha, tinh thần phấn khởi nói: "Nghỉ ngơi lấy sức để ngày mai lại vạch mặt tiếp!"

Hệ thống: "Ngày mai bà ta vẫn sẽ đến ư?"

"Chắc chắn rồi." Yến Lang quả quyết: "Bà ta không muốn tới thì Lục lão thái quân và Cao Lăng hầu cũng sẽ ép bà ta tới."

......

Cao Lăng hầu phu nhân chạy như điên khỏi Thẩm gia. Khi ra ngoài cửa phủ, bà ta bị một cơn gió lạnh thổi vào mặt, đầu óc mới dần tỉnh táo lại, giây phút ngơ ngác qua đi, nước mắt liền chảy ra.

Bà ta rời đi như vậy, những tội danh trước đó có thể coi như bị ép xuống. Nhưng cho dù có bị ép xuống, đợi qua mấy ngày nữa, sau khi nó đã phát tán, thanh danh cũng sẽ xấu đi.

Không chỉ một mình bà ta, cả nhi nữ, thậm chí khắp cả phủ Cao Lăng hầu, chỉ sợ đều bị liên lụy.

Lúc trước Cao Lăng hầu giúp Tô Hoàng hậu ám hại Thẩm Bình Hữu chính vì Tô Hoàng hậu hứa sẽ làm tốt chuyện này, còn sẽ kêu Tấn Vương lấy Lục Minh Phương làm phi. Chuyện này Cao Lăng hầu phu nhân cũng biết nên mới cảm thấy hoảng loạn lo lắng.

Lục Minh Phương một chút chưa bị bôi đen, nhưng rốt cuộc cũng đã từng bị người ta từ hôn, mặc dù đó là do Lục Minh Châu làm ảnh hưởng cũng không phải là danh tiếng tốt gì, hiện giờ nếu lại mang tiếng có một mẫu thân bê bối......

Tô Hoàng hậu và Tấn Vương nhất định sẽ không bằng lòng với mối hôn sự này!

Tưởng tượng đến đây, người Cao Lăng hầu phu nhân liền có sức lực, quay lại nhặt cái giày bị rớt, thầm mắng Yến Lang và Lâm thị vài câu rồi kêu người dìu lên xe ngựa, giục giã để hồi phủ sớm nhất có thể.

Mối nguy đang ở trước mắt, đầu óc bà ta cũng hoạt động nhanh: Sự việc đã làm lại lật bàn chỉ làm cho người ta cười nhạo, chi bằng cứ nói là mình bị trúng tà mới gây ra chuyện này. Trước tiên nên gọi cả Lục lão thái quân cùng đi chịu tội, hạ thấp sức ảnh hưởng của nó đi đã.

—— Tiểu tiện nhân kia không thích bà, chắc cũng không đến mức không yêu quý ngoại tổ mẫu của mình đâu nhỉ?

Phải kính cẩn mà đỡ vị đại Phật kia lên, hiện tại qua được ải này rồi tính tiếp!

Cao Lăng hầu phu nhân đã xác định được biện pháp, chỉ hận không thể mọc ra cánh bay thẳng về phủ. Đúng lúc những ngày này Cao Lăng hầu không ra cửa, bà liền đến trước mặt trượng phu kể lại việc hôm nay, van xin gã cùng mình đi thuyết phục Lục lão thái quân.

Cao Lăng hầu chỉ biết rằng trêи đời này có tên ngốc, lại không nghĩ tới người ngủ cạnh mình. Giờ đây suy ngẫm lại, đầu óc bà ta thật sự có vấn đề, đêm hôm khuya khoắt lại lấy gối che chặt người mình. Đúng là ông trời phù hộ cho gã.(có ý mỉa mai)

Gã giận tím mặt, cho bà ta một cái bạt tai: "Trước khi ngươi hành xử có thể suy nghĩ một chút được không?! Tĩnh Thu là cháu ngoại ta, là hài tử của thân muội ta, không có thù oán gì với ngươi, sao ngươi có thể xuống tay bịa ra những loại lời độc ác như vậy?!"

Cao Lăng hầu phu nhân đã bị Lâm thị tát cho hai cái, nhưng dù sao sức lực của nữ nhân cũng không giống với nam nhân, cái tát của Cao Lăng hầu lập tức khiến bà ta xiêu vẹo ngã oạch xuống đất, lỗ tai ong ong, quá nửa ngày mới hòa hoãn lại.

Cao Lăng hầu còn chửi rủa không ngừng: "Đồ độc phụ, ngu không ai bằng!"

"Ta mà ác độc?" Cao Lăng hầu phu nhân hồi phục tinh thần, lòng vừa oán hận vừa ủy khuất, rưng rưng phẫn nộ gào lên: "Kẻ bố trí để hại chết Thẩm Bình Hữu lẽ nào không phải là ngươi? Thẩm Dận Chi chết, chẳng lẽ ngươi không có một phần? Ngươi không thèm để cháu ngoại mình trong lòng, muốn hại chết liền hại chết, ta chỉ bịa đặt mấy câu mà đã là tội ác tày trời?!"

Cao Lăng hầu bị đâm thủng lớp mặt nạ, xấu hổ buồn bực, nâng một chân đá vào ngực bà ta, cáu tiết quát: "Ngươi còn dám nói bậy!"

Cao Lăng hầu phu nhân đau ngực dữ dội, sắc mặt trắng bệch, che chỗ đau lại, khốn khổ ho khan vài tiếng, cả buổi chưa bình thường trở lại.

Thời điểm vợ chồng bọn họ nói chuyện đã sớm cho lui hết đám nữ tì đầy tớ, Vương mụ mụ coi giữ bên ngoài, nghe động tĩnh bên trong bất thường, bước vào nhìn, đau lòng rơi hai hàng lệ: "Hầu gia, phu nhân tuy có lỗi nhưng người cũng thực sự có một tấm lòng yêu thương con sâu nặng! Hơn nữa, giờ đâu phải lúc để truy cứu lỗi lầm, quan trọng là phải qua được ải này đã."

Chuyện đã tới nước này, Cao Lăng hầu cũng không có cách gì, dù rất muốn một đao chém chết Cao Lăng hầu phu nhân nhưng thanh danh đã bị hỏng sợ cũng chẳng đổi về được, không bằng kịp thời ngăn ngừa tổn thất, tìm biện pháp xử lý.

Trong lòng gã vô cùng căm hận, lại nhìn mặt thê tử trắng bệch, môi thâm tím, thấy cũng thương hại, thở dài: "Đỡ bà ấy dậy cùng ta đến chỗ lão phu nhân thỉnh an."

Dáng vẻ của Cao Lăng hầu phu nhân lúc này có thể hình dung bằng hai chữ "chật vật", môi run rẩy, giọng yếu ớt khó nghe: "Để cho ta đi sửa sang lại dung mạo trước đã......"

"Không cần, để vậy cũng được." Cao Lăng hầu bảo: "Nét mặt ngươi mà rạng rỡ mua vui chỉ khiến mẫu thân càng thêm tức giận thôi."

Vương mụ mụ nức nở giúp Cao Lăng hầu phu nhân lau nước mắt, chủ tớ ba người cùng đến chỗ Lục lão thái quân, đến nơi liền quỳ sụp xuống đất, cầu xin Lục lão thái quân giúp giảng hoà.

Cao Lăng hầu phu nhân không dám kể ra việc Thẩm Bình Hữu chết có liên quan đến Lục gia, chỉ nói mình không ưa đứa cháu ngoại Thẩm Tĩnh Thu, không muốn cho nhi tử lấy nàng nên mới bịa ra những tin đồn đó.

Lục lão thái quân nghe vậy, giận run cả người: "Tĩnh Thu gọi ngươi một tiếng cữu mẫu, sao ngươi lại có thể gây ra chuyện tàn nhẫn như vậy? Nó là một nữ nhi chưa xuất giá, bị người ta tính kế thì làm thế nào mà sống được!"



"Con không có ý muốn hại chết Tĩnh Thu, con thật sự không có." Cao Lăng hầu phu nhân quỳ bò thêm mấy bước, ôm chặt chân Lục lão thái quân, khóc lóc nói:"Lời đồn đại cũng chỉ giới hạn trong phủ chúng ta, hoàn toàn không truyền ra ngoài. Con chỉ muốn làm xáo trộn để hủy bỏ mối hôn sự này nhưng con không có ý định hại chết Tĩnh Thu!"

Vẻ mặt Cao Lăng hầu giận dữ, giả vờ hằm hằm liếc bà ta, lại khuyên nhủ Lục lão thái quân: "Mẫu thân, nàng ta gây ra chuyện này, chết cũng không luyến tiếc, nhưng còn thanh danh của Lục gia thì sao? Đám con cháu Lục gia thì sẽ thế nào? Không lẽ người cũng để cho bọn nó là người tiếp theo bị người ta chọc ngoáy?"

Gã hơi lộ ra vẻ hổ thẹn, dập đầu thỉnh cầu: "Tuy rằng sẽ rất bẽ mặt nhưng con cũng buộc phải làm vậy. Con xin mẫu thân hãy tới cửa tìm Tĩnh Thu, tốt xấu gì cũng......lấp ɭϊếʍ chuyện này đi."

"Các ngươi gây chuyện đáng xấu hổ như vậy, không dám nhận, lại kêu ta bỏ cái mặt già này đi hoà giải!"

Lục lão thái quân vừa căm tức, vừa đau lòng, quan tâm đến con cháu toàn gia, đành lên tiếng: "Thôi được rồi! Chỉ mong sau ngày hôm nay, Tĩnh Thu sẽ bớt giận, bằng không thì, ôi......"

Cao Lăng hầu vợ chồng thấy Lục lão chấp thuận, đáy lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, tạ ơn không ngớt. Bỗng có nữ tì bên ngoài tiến vào hồi bẩm: "Lão phu nhân, phủ Trấn Quốc Công sai người tới đưa đồ, gửi xong liền đi luôn rồi ạ."

Lục lão thái quân nghe vậy mày nhảy dựng: "Để lại cái gì?"

"......" Nữ tì kia ngừng một lát, tiếng nói cũng nhỏ dần: "Là, là chiếc giày bị rớt lại sau khi phu nhân rời đi ạ."

Mặt của hai vợ chồng Cao Lăng hầu đều tái mét lại.

"Cái này thật sự quá đáng hận!" Lục lão thái quân lườm thê tử của con mình, phẫn nộ quát: "Xem chuyện tốt các ngươi làm đi!"

Cao Lăng hầu phu nhân bị giáo huấn không dám ngẩng đầu, Cao Lăng hầu đến gần đỡ tay mẫu thân, khẽ nói: "Việc này cần giải quyết ngay, không được chậm trễ, chúng ta nên qua đó sớm một chút......"

"Kêu người chuyển một phần hậu lễ sang. Còn việc tạ tội để ngày mai hẵng đi." Lục lão thái quân thở dài, xoay chuỗi Phật châu trêи cổ tay, dặn: "Nói là trúng tà xong rồi trở về vẫn chưa ổn, ngày mai ngươi hãy đến đó lần nữa, giải thích cho rõ ràng đi."

Cao Lăng hầu cũng chỉ có thể xin vâng.

......

Sáng sớm ngày thứ hai, Yến Lang dậy thật sớm, sau khi trang điểm chải chuốt xong, bèn cùng Lâm thị đi đến phòng bếp dùng đồ ăn sáng. Lúc đã đầy bụng, cô mong chờ đến vở kịch lớn sắp tới.

Rất nhanh đã có khách khứa đến phúng viếng. Lâm thị và Yến Lang đi tiếp đãi như trước, mới nói chuyện một chút liền nghe đám nô tỳ tới bẩm báo có Lục lão thái quân đến cùng với vợ chồng Cao Lăng hầu.

Khuôn mặt Lâm thị biểu lộ rõ vẻ không vui, Yến Lang cũng chau mày, các vị khách đều nhớ đến trận náo nhiệt kinh động hôm qua, lờ mờ đoán được hôm nay người Lục gia tới đây làm gì, lặng lẽ liếc nhau một cái, vẻ ngầm hiểu.

Lâm thị nhìn kế nữ, dựa vào vở kịch đã được sắp đặt, thở dài, bất đắc dĩ lên tiếng: "Mời bọn họ vào đi."

Một ngày không gặp, Cao Lăng hầu phu nhân nhìn tiều tụy đi rất nhiều, dưới mí thâm quầng, đôi mắt vô thần, nếp nhăn quanh khóe mắt tựa hồ cũng sâu hơn.

Yến Lang làm như không thấy, vẻ mặt phức tạp nhìn Lục lão thái quân và Cao Lăng hầu, cuối cùng vẫn đến bên hành lễ, nói họ vạn phúc.

Lục lão thái quân kéo tay cô lại, thương xót chảy nước mắt: "Hài tử ngoan, ủy khuất cho con rồi. Trong chuyện này cữu mẫu con có lỗi với con, cữu cữu cùng ngoại tổ cũng xin tạ lỗi......"

Yến Lang gượng cười, trong nụ cười là sự quan tâm và tha thứ: "Con hiểu. Việc này không liên quan gì đến ngoại tổ và cữu cữu."

"Cữu mẫu con đầu óc hồ đồ, lại dám gây ra tội ác này, ta và cữu cữu con nghe nói cũng vô cùng tức giận." Lục lão thái quân giữ chặt tay cô không buông: "Nhưng Tĩnh Thu à, cữu mẫu con trước giờ đối đãi với con như thế nào, con là người hiểu nhất, tại sao lại cư xử như biến thành một người khác vậy?"

Yến Lang hiện rõ vẻ kinh sợ, cảm thông mang vài phần an ủi miễn cưỡng: "Ngoại tổ, chẳng lẽ...... Người và cữu cữu đều đã biết rồi sao?"

Lục lão thái quân thấy phản ứng của cô giống như là đã biết được câu trả lời, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc, không biết vì sao luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Cao Lăng hầu thấy vậy, trong lòng cũng có chút lo lắng, nhưng thấy cô chịu đưa bậc thang để leo xuống, liền thuận thế đáp ứng: "Cữu mẫu con thật sự hồ đồ mà. Làm ra loại chuyện này, đến ta cũng gần như không có mặt mũi nào đến gặp con!"

Gã than thở, kéo tay Yến Lang, nét mặt dịu dàng mà lại bất đắc dĩ: "Tĩnh Thu, việc này vừa xảy ra, cữu cữu rất là đau lòng. Đương nhiên ta cũng nghĩ tới việc trừng trị bà ấy thật nặng để bồi tội với con. Chỉ là, cuối cùng ta lại nhớ đến mấy hài tử......"

"Cữu cữu khó xử, ta thế nào lại không biết!"

Bàn về diễn xuất, Yến Lang chưa lúc nào thua cuộc. Cô đau buồn rơi lệ, tức giận chỉ Cao Lăng hầu phu nhân sắc mặt tái nhợt, vẻ bi phẫn nói: "Nhưng mà nhẹ nhàng bỏ qua như thế thì quá tiện nghi cho ɖâʍ phụ này!"

Lời này đến quá bất ngờ khiến Cao Lăng hầu không kịp phòng bị, cái trán co rúm, không chắc chắn hỏi lại: "ɖâʍ phụ?"

"Việc ɖâʍ phụ kia lén lút qua lại với người khác cữu cữu không phải đã biết à?"



Yến Lang nghẹn ngào kể lể: "Khoảng thời gian con trú nhờ trong phủ, con đã tình cờ đi qua bụi hoa thì nghe thấy âm thanh bên trong quá kinh khủng, cứ tưởng rằng gã sai vặt cùng nữ tì làm loạn. Chẳng qua, do bên người con đều là các nữ tì chưa xuất giá, không dám đến gần coi. Nghe thấy giọng nói ấy có phần quen thuộc, con cũng không dám suy nghĩ nhiều, chỉ khi gặp cữu mẫu, mờ mịt hỏi một câu, lại không nghĩ chính câu này đã đưa mình tới mối họa......"

Cao Lăng hầu nghe cô nói đến đây, mặt xanh hơn cả lá cây, khó tin quay sang Cao Lăng hầu phu nhân, gằn từng chữ: "Ngươi còn gì để nói không?"

Cao Lăng hầu phu nhân không đáp lại gã, mặt đỏ bừng, căm phẫn hét Yến Lang: "Ngươi nói láo!"

"Con cũng từng suy nghĩ, trước đây cữu mẫu đối xử với con rất tốt, sao lần này con trở về lại thay đổi, không khỏi có lúc lạnh nhạt, còn thầm hạ độc thủ? Đến tận đêm hôm qua, tên quản sự điền trang vào phủ đến đối đáp mẫu thân, nghe thấy giọng của hắn ta chợt nhớ tới ngày gặp được hai người đó ở Cao Lăng hầu phủ......"

Yến Lang kể tới chỗ này, hơi đỏ mặt, căm giận nói: "Người đã bị bắt lại, nếu cữu cữu không tin thì hiện giờ có thể đưa tới ngay!"

Cao Lăng hầu vốn chỉ muốn chấm dứt việc hôm qua, ai ngờ chuyện cũ chưa qua, mới lại tới. Thấy Yến Lang nói có lý có chứng, không giống nói xằng, gã hơi hoảng hốt. Gã ngó đám khách khứa xung quanh mình cảm thấy rất bẽ mặt, muốn ngừng tại đây, tự mình tra xét, lại sợ người khác cảm thấy mình chột dạ, ngầm suy đoán càng không thể chịu nổi.

Nhiều loại cảm xúc pha lẫn với nhau, cuối cùng, gã cắn răng, phun ra một chữ: "Được!"

Yến Lang đã chuẩn bị sẵn, vỗ tay, lập tức có người ép một tên quản sự hơn bốn mươi tuổi vào. Hắn vừa vào cửa đã bị quăng xuống đất, người không dậy được.

Lâm thị lạnh lùng nhìn, trỏ quản sự nằm trêи đất kia, hỏi Cao Lăng hầu phu nhân: "Ngươi có biết người này không?"

Cao Lăng hầu phu nhân đã bị trận hỗn loạn này làm cho choáng váng, chưa hòa hoãn lại, liếc qua quản sự kia, lắc đầu phủ nhận: "Không quen biết!"

"Vậy kì lạ thật." Lâm thị cười mỉa: "Tên này là một quản sự của Thẩm gia, khi tiên phu nhân còn sống, đi theo bà ấy xuất giá. Trước hắn từng làm việc ở Lục gia, mấy năm nay cũng thường xuyên đi lại ở Lục gia, phu nhân làm sao mà không biết được."

Mặt Cao Lăng hầu đen như đít nồi, nhìn chằm chằm quản sự kia một lát, xác thực cảm thấy có chút quen mắt, lòng sa sầm, hung dữ trừng mắt với thê tử, lại hỏi quản sự kia: "Thẩm phu nhân nói ngươi cùng phụ nhân này có tư tình là thật sao?"

Viên quản sự hoảng hốt, giọng run rẩy: "Đúng, đúng là có việc này......"

Lời này vừa thốt ra, âm thanh bàn tán lại vang lên, muôn loại ánh mắt rơi trêи người Lục gia, lại lơ đãng dời đi.

"Bảo sao Lục phu nhân một hai phải dí Thẩm cô nương vào chỗ chết, thì ra là do Thẩm cô nương vô ý đụng vào lúc bà ta có gian tình."

"Thân mình bất chính lại hất nước bẩn lên người khác. Nước cờ này cũng thực tàn nhẫn."

"Đúng vậy, người nọ vốn là quản sự của phủ Cao Lăng hầu. Khi thân mẫu Thẩm cô nương còn chưa xuất giá, Lục phu nhân đã gả đến, ai biết hai người bọn họ có phải đã sớm thông đồng với nhau hay không? Cũng là mối tình cũ được mấy chục năm rồi......"

Lòng Cao Lăng hầu phu nhân rối loạn như bị lửa đốt, cơn giận bộc phát, chợt gầm lên một câu: "Ngươi tên tiện nô này nói bậy!"

Mặt bà ta đỏ rực, nhào đến đạp ngã tên quản sự: "Ai khiến ngươi vu hãm ta? Là Lâm thị, hay là Thẩm Tĩnh Thu?! Cái mạng chó này ngươi cũng không cần nữa hả!"

Quản sự nghe vậy, khuôn mặt vặn vẹo, hình như không nhịn được nữa, phẫn nộ quát: "Việc lúc trước đều là đôi bên tình nguyện! Ta chỉ là một tiện nô, ngươi là hầu phu nhân, chẳng lẽ ta có thể cưỡng bức ngươi sao?!"

Nói rồi, hắn cười lạnh thành tiếng: "Ha, ta hiểu rồi. Ngươi thấy tình thế không ổn nên muốn giết người diệt khẩu chứ gì? Tiếc rằng trêи tay ta vẫn còn chứng cứ khác đã giao ra rồi!"

Cao Lăng hầu cố gắng chống đỡ, nghe vậy, lung lay muốn đổ, cúi đầu nhìn hắn, run giọng hỏi: "Chứng cứ gì? Lấy ra ngay, lấy ra ngay!"

Yến Lang hơi chần chờ liếc Lâm thị. Vẻ mặt hai mẹ con đều có chút bất đắc dĩ, sau khi liếc nhau, vẫy tay ra hiệu cho nữ tì phía sau.

Một ma ma đi về hướng đại sảnh, không bao lâu sau trở về, trêи tay cầm khay đặt một bộ yếm hình hoa mẫu đơn màu hồng nhạt.

Làm phu thê nhiều năm, đồ vật này có phải của đối phương không, xem một lần là biết.

Mặt Cao Lăng hầu vốn có chút xanh mét, trong một thoáng liền trắng bệch. Gã lo sợ nhìn trái nhìn phải, đoán được hầu hết những suy nghĩ của người xung quanh mình bây giờ.

"Gã này ngu thật. Bị nữ nhân của mình lừa nhiều năm như vậy, đầu đã xanh thành một cánh đồng rồi mà vẫn đần độn không biết gì."

"Hai người kia đã biết nhau từ lâu, ai biết họ cấu kết với nhau từ bao giờ."

"Ha ha ha, nói không chừng mấy hài tử kia đều không phải của hắn......"

Cao Lăng hầu đau đớn, trước mắt biến thành một màu đen, chỉ thấy một luồng tanh ngọt bốc lên từ cổ họng, môi khẽ lay động, phun ra một búng máu.

Gã gắt gao trừng mắt, mặt đầy hoang mang nhìn Cao Lăng hầu phu nhân, cứ vậy mà bất tỉnh.