[Xuyên Nhanh] Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ

Chương 73



Chờ đến khi Đường Ngọc Phỉ phát hiện mình bị bỏ lại thì chiếc giường lớn màu hồng kia đã có mấy cô nương xiêu xiêu vẹo vẹo nằm ở trên đó, mỗi một người đều bị chuốc say đến mê man, tiếng ngáy lại to, trong phòng thì tràn ngập mùi rượu ngột ngạt khó chịu.

Không cần phải nói, thằng nhóc Hách Liên Ngọc Thư này sau khi vui đùa xong thì để lại đây mà, lại một lần nữa bỏ quên cô ở sau đầu rồi.

Buồn bực trong giây lát, sau đó Đường Ngọc Phỉ bỗng nhiên phản ứng lại —— Cô được tự do rồi!

Nghĩ đến chuyện sẽ không còn bị Hách Liên Ngọc Thư uy hiếp nữa, đáy lòng Đường Ngọc liền hoan hô nhảy nhót, dự định sẽ tìm một nơi thích hợp để tu hành, ngoan ngoãn tu luyện hình người. Nói cho cùng thì bây giờ cô thật sự vẫn còn quá yếu, căn bản là không có năng lực để thu phục nam phụ, dù sao Hách Liên Ngọc Thư cũng sống thọ mà, cô có tu luyện mấy trăm năm hay mấy ngàn năm đi nữa cũng chả sao cả.

Cửa phòng khép hờ, Đường Ngọc Phỉ kích động chạy ra ngoài.

Nhưng rất nhanh cô liền phát hiện bản thân đúng là quá ngây thơ rồi, cô vừa mới nhảy qua cửa đã đụng đến một đôi chân nhỏ nhắn, chủ nhân của đôi chân nhỏ ấy lập tức sợ hãi hét lên: “Thỏ ở đâu ra vậy!”

Một tiếng kêu này cũng không biết đã làm bao nhiêu người chú ý tới, Đường Ngọc Phỉ đau buồn phát hiện chỉ trong một thời gian ngắn như vậy đã có rất nhiều người vây lấy cô, tràn đầy ác ý đối với một con thỏ trắng đáng thương như cô, cô chỉ có thể nhảy tới nhảy lui, liều mạng tránh né, bốn cái chân thỏ phóng thật nhanh.

“Mau bắt con thỏ này lại!”

“Nó chạy vào phòng của Niễu Niễu rồi!”

“Đừng để con súc sinh này làm các lão gia mất hứng! Còn không mau đi bắt lại?” Tú bà của Vạn Hoa Lâu mang theo một nhóm người hầu hùng hổ chạy đến, ra lệnh cho bọn họ đi bắt thỏ.

“Ai da, các người bình tĩnh một chút đi! Đây hình như là con thỏ của Hách Liên công tử nha!”

Không biết là ai đã hô lên một tiếng, người của Vạn Hoa Lâu do dự một lát, sau đó còn nhiệt tình hơn với danh xưng “ Thỏ của Hách Liên công tử” này. Trong lòng Đường Ngọc Phỉ rất muốn chửi tục, cô tập trung lựa chọn con đường dưới tà váy của mấy cô nương để chạy, trăm khó ngàn khó trốn khỏi Vạn Hoa Lâu.

Cô cho rằng chỉ cần rời xa Hách Liên Ngọc Thư thì có thể sống tốt một chút, lại quên rằng với một con thỏ ngoan ngoãn vô hại, dù là ai cũng sẽ muốn đi bắt nạt nó một trận. Cô tránh né hòn đá của mấy đứa nhóc bên đường, tránh né sự đuổi bắt của ăn mày, lại bị đầu bếp của tửu lầu món cay Tứ Xuyên ở đầu đường tóm được cái tai thỏ, không thương tiếc ném vào cái lồng sắt ở hậu viện.

Bên cạnh lại có vô số cái chân thỏ ấm nóng thối thối chen chúc, đẩy tới đẩy lui, Đường Ngọc Phỉ khóc không ra nước mắt, rút ra được bài học xương máu —— Thỏ không xứng có được tự do.

Đầu bếp của tửu lầu món cay Tứ Xuyên này một ngày phải làm thịt mười mấy con thỏ, có thể thấy được việc buôn bán rất tốt, cuối cùng thì cái vận mệnh bị đem lên bàn ăn này rất nhanh đã đến lượt Đường Ngọc Phỉ. Khi ông ta mở lồng chiếc sắt ra muốn bắt Đường Ngọc Phỉ, cô liền trái tránh phải tránh, chính là không để ông ta bắt được, đáng tiếc cái lồng sắt này cũng chỉ lớn như vậy, ông ta chỉ cần một phát là bắt được cái tai thỏ của Đường Ngọc Phỉ.

Mẹ nó, tốt xấu gì thì cô cũng là một con thỏ đang tu luyện, chết trong tay của Hách Liên Ngọc Thư cũng đỡ ấm ức hơn chết ở quán ăn Tứ Xuyên. Nghĩ đến chuyện này, lòng hận thù của Đường Ngọc Phỉ đã thúc đẩy một chút linh lực ít ỏi đến đáng thương của cô, toàn bộ dồn vào hai cái tai thỏ.

Ngay sau đó cô được như ý nguyện bất ngờ bị đầu bếp quán ăn Tứ Xuyên ném đi, còn bị mắng: “Yêu quái, cái tai thỏ này sao có thể nóng bỏng tay như vậy?”

Đường Ngọc Phỉ phịch một tiếng đập vào vách tường, cảm thấy bản thân bị va đập đến mức bị nội thương rồi, nhưng cô vẫn ngoan cường chống đỡ dùng sức lực cuối cùng để tìm cơ hội chạy thoát. Nhưng chỉ mới vừa động đậy, lại bị đá một cước vào bụng, mạnh đến nổi miệng cô phun ra máu tươi, dạ dày co thắt.

Đầu bếp quán ăn Tứ Xuyên còn đang hung hăng mắng chửi, còn Đường Ngọc Phỉ thì đang tựa vào góc tường lạnh băng chẳng thể nhúc nhích, cảnh tượng trước mắt đều biến thành màu đen, ý thức mơ hồ, hơi thở dần trở nên mong manh, cô có thể cảm giác được bên trong cơ thể mình đang xuất huyết, xem ra cái mạng nhỏ này chống đỡ không nổi rồi. Đợi khi cô trở về thế giới hiện thực, nhất định phải khiếu nại thật nặng tay cái hệ thống ngẫu nhiên lừa gạt này!



Nhưng vào lúc này, trong hậu viện bẩn thiểu đột nhiên lại lóe lên một tia sáng, không trung lại hiện ra một nam nhân dung nhan tuyệt thế trên người mặc một chiếc áo bào màu tím, nam nhân kia chỉ nhẹ nhàng vung tay, tên đầu bếp hung ác sát kia đã bị hất bay ra ngoài, đập mạnh vào vách tường lập tức ngất đi.

Đường Ngọc Phỉ còn tưởng rằng là do bản thân xuất hiện ảo giác, nhưng nam nhân kia không chút khách khí mà đem con thỏ đang bị thương nặng đe dọa tính mạng là cô nhấc lên, ánh mắt lộ ra sự ghét bỏ cùng khinh thường: “Bổn đại nhân cũng chưa từng thu nhận món đồ chơi nào yếu ớt như vậy, nếu để người ta biết được chẳng phải là mặt mũi đều mất hết.”

Đồ xấu xa chết tiệt! Đường Ngọc Phỉ tức đến nội thương, hai chân vừa nhấc, đã hoàn toàn ngất đi.

Chờ khi lấy lại ý thức, thứ cô cảm nhận được không phải là âm thanh máy móc của hệ thống, cũng không phải tiếng gọi của thư ký nhỏ, mà là cảm giác nóng bỏng khó chịu trong cơ thể còn có đau đớn, Đường Ngọc Phỉ thậm chí có thể cảm giác được từng thớ thịt trên người cô đang nứt ra để thay mới, các đốt xương trên người còn phát ra những tiếng vang răng rắc, mỗi tế bào bên trong cơ thể đều đau đớn kêu gào. Cô lại muốn ngất đi, nhưng ý thức lại vô cùng rõ ràng.

Giằng co với sự tra tấn suốt nửa canh giờ, đợi đến lúc Đường Ngọc Phỉ mở mắt ra, cảm thấy bản thân như đã lên thiên đường rồi.

“Ngươi tỉnh rồi?” Một gương mặt to tròn tiến đến trước mặt cô, đôi mắt nhỏ của con gấu mèo thành tinh chớp chớp.

Đường Ngọc Phỉ yếu ớt mở miệng hỏi: “Ta còn sống sao?”

Sau đó cô kinh hãi: “Sao ta lại có thể nói chuyện rồi?”

“Đại nhân đã ban cho ngươi một quả linh quả, hiện tại linh lực của ngươi đã tăng lên 500 năm, đã tu thành hình người rồi.” Gấu mèo tinh giải thích, sau cùng còn lộ ra gương mặt vô cùng hâm mộ nói: “Ngươi cũng coi như là nhờ họa mà được phúc, linh quả kia với tiểu yêu tinh như chúng ta mà nói chính là ngàn vàng khó cầu được, một lát nhất định phải thành kính cảm tạ đại nhân đó.”

Con gấu mèo tinh này cực kỳ nhiều lời, nói cả nửa ngày Đường Ngọc Phỉ chỉ nghe được rõ được một chuyện: Cô có hình người rồi!

Chẳng lẽ sự tra tấn vừa rồi đều là do linh quả kia sao? Đường Ngọc Phỉ lại không rảnh để tâm thân thể khó chịu, gắng gượng ngồi dậy, lúc nhìn thấy đôi tay đôi chân đã lâu không gặp thì vô cùng phấn khích, hô to gọi nhỏ nhờ con gấu mèo tinh lấy gương tới.

Nhưng con gấu mèo tinh lại lộ ra vẻ mặt khó xử, rối rắm mà nói: “Ngươi xác định muốn soi gương sao?”

“Đương nhiên.” Đường Ngọc Phỉ gật đầu, cô chính là nữ yêu tinh nha, cho nên vô cùng để ý đến dung mạo của mình rồi.

“Vậy một lát người nhìn đến gương mặt của mình trong gương thì nhất định phải giữ bình tĩnh đó.”

Gấu mèo tinh dứt lời liền nâng cái gương tròn đến trước mặt Đường Ngọc Phỉ, Đường Ngọc Phỉ hưng phấn nhìn vào, trong gương rất rõ rõ ràng mà hiện ra một gương mặt nữ nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn đơn thuần đáng yêu, đôi mắt to tròn ôn nhu dịu dàng, giống hệt với gương mặt ngày đó cô đã thấy ở hàn trì, điểm khác biệt duy nhất chính là……

Đường Ngọc Phỉ nhìn đến đỉnh đầu của mình lộ ra hai cái lỗ tai thỏ trắng trắng hồng hồng, cứ như tạo hình của một nàng thỏ* đã làm biểu cảm trên gương mặt cô như bị sét đánh.

(* Là kiểu cosplay sẹc xi với hai cái tay thỏ trên đỉnh đầu ý.)

“Đây là cái gì?” Cô run rẩy giơ tay kéo kéo lỗ tai của mình.

Gấu mèo tinh có chút thương hại nói: “Có lẽ là do một phần linh lực đã được đem đi để trị thương cho ngươi, nên khi hóa thành hình người mới không thành công cho lắm, tai thỏ vẫn chưa biến mất.”



Đường Ngọc Phỉ lập tức nắm lấy vạt áo của gấu mèo tinh, nước mắt lưng tròng: “Có biện pháp nào làm cho nó biến mất không?” Chẳng lẽ muốn cô sau này phải mang theo cái món đồ chơi này sống tiếp sao?!

“Đừng lo lắng, tu hành thêm khoảng tám mươi đến một trăm năm, đợi đến khi ngươi đem toàn bộ linh lực trong cơ thể luyện hóa xong là có thể làm lỗ tai biến mất rồi, dù sao đối với yêu tinh như chúng ta mà nói vài chục năm chẳng qua cũng chỉ như một cái búng tay.” Gấu mèo tinh tốt bụng an ủi Đường Ngọc Phỉ, nào biết được sắc mặt Đường Ngọc Phỉ càng thêm tuyệt vọng, chẳng lẽ cô còn phải mang theo cái tay thỏ này vài chục năm nữa sao? Vô cùng xấu hổ……

Cô cắn răng: “Có cách nào nhanh hơn nữa hay không?”

“Có thì có đó.” Gấu mèo tinh bị cô phiền đến không còn cách nào, vì thế nói: “Ngươi có thể tìm một người có tu vi cao thâm giúp ngươi biến mất cái lỗ tai này, ví như đại nhân của chúng ta, chuyện này với ngài ấy mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay.”

Hách Liên Ngọc Thư? Đường Ngọc Phỉ cảm thấy cuộc sống vô vọng rồi, Hách Liên Ngọc Thư nào có lòng dạ từ bi đến vậy, còn không đáng tin bằng cô chăm chỉ ngoan ngoãn tu luyện.

Cũng may Đường Ngọc Phỉ là một người lạc quan, nghĩ lại tốt xấu gì thì mình cũng đã có hình người, cuối cùng cũng không cần phải làm một con thỏ yếu ớt.

Gấu mèo tinh thấy cô nghĩ thông suốt, liền vỗ vai cô cổ vũ: “Linh khí trên Vạn Loan sơn rất dồi dào, nếu ngươi chăm chỉ tu hành một chút nhất định không cần lâu như vậy. Còn nữa, nếu như ngươi hầu hạ đại nhân thật tốt, khi ngài vui vẻ nói không chừng cũng sẽ giúp ngươi, tiền đồ đúng là rộng mở.”

“Đợi đã, hầu hạ? Ta sao lại phải đi hầu hạ con hồ ly kia chứ?” Đường Ngọc Phỉ khiếp sợ.

“Cái gì mà hồ ly, phải gọi là đại nhân. Ngươi có biết ở Vạn Loan sơn này có biết bao nhiêu tiểu yêu tinh thấy vinh hạnh khi được hầu hạ đại nhân không? Ngươi nên vui vẻ mới đúng.” Gấu mèo tinh bất mãn nói, biểu tình trẻ nhỏ khó dạy bảo: “Hơn nữa đại nhân đã ban cho ngươi một ân tình lớn như vậy, ngươi đương nhiên phải tận lực báo đáp, ghi nhớ ân tình chứ.”

Nghe xong một bài phê bình cùng dạy bảo dài dòng xong, lúc này Đường Ngọc Phỉ đang không cam tâm tình nguyện bưng một bình rượu mật đưa đến rừng đào, Gấu mèo tinh đã đưa cho cô một tấm bản đồ, muốn cô nhanh chóng quen thuộc với địa hình của núi Vạn Loan, như vậy mới có đủ tư cách làm một người hầu. Nghĩ đến chuyện một quả linh quả đã có thể mua đứt sự tự do nửa đời sau của mình, Đường Ngọc Phỉ cũng không biết sống tiếp là chuyện vui hay chuyện buồn nữa.

Oan nghiệt quá mà!

Suốt chặng đường cô đều nhớ lại vài điểm quan trọng mà con gấu mèo tinh kia đã dặn dò, ví dụ như khi nhìn thấy đại nhân thì thái độ phải vô cùng cung kính, không thể nhìn thẳng vào đại nhân, không thể nói năng lỗ mãng, đại nhân vĩnh viễn đúng, nếu đại nhân sai vậy thì tham khảo câu phía trước, vân vân.

Đồng thời, Đường Ngọc Phỉ còn bị bắt học hết rất nhiều hoạt động yêu thích của Hách Liên Ngọc Thư, ví như hắn ta thích ngủ nướng, giữa trữa mỗi ngày sau khi rời giường sẽ đến ôn trì* tắm gội thay quần áo, lúc nhàn rỗi không có việc gì thỉnh thoảng cũng sẽ đi quan sát tình hình trên núi Vạn Loan, khi có nhã hứng sẽ ngồi ở rừng đào uống rượu, trước khi dùng cơm tối sẽ muốn nhìn sủng vật ăn no. Đáng tiếc hắn đã giết con hổ kia rồi, cho nên gần đây Hách Liên Ngọc Thư đã ít đi một phần thú vui này.

(* Hồ nước nóng nhé, tại có hàn trì là hồ nước lạnh rùi nên tui để ôn trì cho hay.)

Đường Ngọc Phỉ nghe rồi nghe, cảm giác con gấu mèo tinh này thật sự là đã bị Hách Liên Ngọc Thư tẩy não quá sâu rồi. Càng đáng sợ chính là, mỗi khi nó nhắc tới Hách Liên Ngọc Thư thì trong ánh liền phát ra ánh sáng sùng bái không một chút giả dối nào, điểm này làm Đường Ngọc Phỉ cảm thấy Hách Liên Ngọc Thư không đi làm người đứng đầu hệ thống bán hàng đa cấp đúng là đáng tiếc.

Nhưng linh quả kia lại là bảo bối hàng thật giá thật, cô có thể cảm giác được rất rõ ràng linh lực tràn đây trong cơ thể, thể lực, thị lực còn có thính lực còn tốt hơn trước đây. Chỉ tiếc cô chưa từng luyện công bao giờ, uổng cho một thân linh lực cũng chẳng để làm gì, xem ra sau này cô phải cố gắng ôm chặt cái chân hồ ly chết bầm này, dù gì thì người ta cũng là một tiên nhân không thể giả được, khẳng định có không ít đồ tốt.

Vừa bước vào rừng đào, Đường Ngọc Phỉ đã nghe được âm thanh cười duyên của nữ nhân, còn là không chỉ của một người. Cũng may nàng đã biết rõ tính xấu của con hồ ly này, tâm tình rất bình tĩnh.

Dưới một cây đào to cách đó không xa, Hách Liên Ngọc Thư nhàn hạ ngồi đó, bên người là mấy nữ yêu tinh đang vây quanh, đang cùng hắn ríu rít nói chuyện. Mà dáng vẻ hắn lại không chút để ý, khóe môi là ý cười như có như không, ánh mắt nhìn như chuyên tâm, nhưng càng giống như đang thất thần, đương nhiên là không nghe người ta đang nói cái gì.

Đường Ngọc Phỉ vừa đi đến gần, những nữ yêu tinh đó liền im lặng không còn nói chuyện nữa, ánh mắt như có gai nhọn nhìn cô chằm chằm, sắc mặt rất không tốt.