Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút

Chương 237: Thế Giới 4



"Bạn trai, cậu làm việc nhanh thật đấy."

Đường Quả đứng dậy, nghênh đón muốn giúp Ngụy Việt cầm đồ. Ngụy Việt tránh một chút vẻ mặt thối hoắc, "Qua đó ngồi yên đi."

"Được rồi, bạn trai, cậu thật chu đáo."

Ngụy Việt: "..."

“Vậy tôi với Tiểu Tư đến căn tin.” Phó Trác Thư không nhìn thêm nữa, lúc này cuối cùng cậu ta cũng đã xác định được, mình rất ghen tị với Ngụy Việt.

Ngay từ đầu nam sinh này đã thu hút sự được chú ý của Đường Quả, cậu ta giống như đang hờn dỗi vậy, còn nắm lấy tay Kỷ Tiểu Tư. Người đi sau có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không vùng ra, ngược lại còn liếc về chỗ của Đường Quả một cái.

Sau đó lại thấy Ngụy Việt đang giúp Đường Quả mở hộp cơm, còn đam ống hút vào đồ uống rồi đưa đến trước mặt Đường Quả. Một chút phấn khích trong lòng Kỷ Tiểu Tư tiêu tan rất nhiều, im lặng đi theo Phó Trác Thư xuống lầu.

"Bạn trai, cậu thật tốt."

"Câm miệng, ăn đi."

"Ồ ... cậu không phủ nhận đấy."

Ngụy Việt mím môi, không hề nhìn Đường Quả, cầm hộp cơm trắng xới mạnh, có trời mới biết tại sao cậu lại muốn mua đồ ăn cho cô.



“Đừng chỉ ăn cơm, ăn thêm đồ ăn đi.” Đường Quả nhắc nhở, “Dinh dưỡng không đủ thì sẽ không đánh nhau được.”

“Ai nói tớ không đánh được?” Ngụy Việt suýt chút nữa nhảy dựng lên, “Mã Mậu bị tớ đánh vào bệnh viện rồi kiag.” Nói xong, cậu lén nhìn Đường Quả, giống như muốn xem phản ứng của cô vậy.

Cô chỉ biết vùi đầu ăn cơm, không thấy cô phản ứng gì, cậu nói tiếp, "Chưa đủ mười ngày thì cậu không thể xuất viện."

Bố Ngụy không quan tâm Ngụy Việt, nhưng nhà ngoại của Ngụy Việt rất hùng mạnh, Ngụy Việt đánh Mã Mậu, nhà họ Mã thật sự không dám làm gì Ngụy Việt. Nếu nhà ngoại của Ngụy Việt vẫn còn ở đây một ngày thì vẫn có người bảo vệ cậu một ngày.

"Cậu đang trút giận cho tớ à?"

Ngụy Việt cảm thấy hơi buồn bực, không biết là vì cái gì, đột nhiên nghe thấy lời Đường Quả truyền đến từ phía đối diện thì cậu hơi sửng sốt, thấy cô gái vẫn đang cười tủm tỉm. Đôi mắt cậu rơi xuống má cô, có một vết sẹo vô cùng dữ tợn, rất chói mắt.

Lần đầu tiên cậu nhìn kỹ tướng mạo của cô, nếu không có vết sẹo đó, cô sẽ rất xinh đẹp.

Cậu nắm chặt tay, nghĩ là ngày hôm qua mình ra tay quá nhẹ rồi.

Cậu vùi đầu tiếp tục xới cơm, nhưng trong lòng thầm nghĩ lần sau nên lấy cớ gì để đánh Mã Mậu.

"Tớ biết bạn trai của tớ rất dễ mềm lòng."

Ngụy Việt không nói gì, cậu cũng đã quen rồi. Nếu một ngày mà không trêu chọc cậu thì giống như cô sẽ rất khó chịu vậy, cậu cũng không nhận ra mình đã chiều cô đến mức này rồi.

Ngụy Việt ăn với tốc độ rất nhanh, ăn xong cũng không rời đi ngay, thay vào đó, mà đợi đến khi Đường Quả từ từ ăn xong, mới cùng nhau đi ném rác, sau đó chạy ra khỏi phòng học như một con chó điên vậy.



"Cậu muốn uống gì, lát nữa tớ mang về cho cậu."

Lúc chạy tới cửa, Ngụy Việt quay đầu lại, vô thức hỏi cô, hoàn toàn quên mất rằng xung quanh còn có những bạn học khác, hành vi của cậu giống như đã xác nhận chuyện cậu và Đường Quả yêu nhau vậy.

Đường Quả cười nói: "Bạn trai mang về đồ uống gì tớ cũng đều uống hết.”

Ngụy Việt sợ tới mức vội vàng bỏ đi, lần này chạy giống như có chó điên đuổi theo vậy, những người khác đều cười kinh ngạc. Kỷ Tiểu Tư vừa mới về phòng, nhịn không được đi đến bên cạnh Đường Quả.

"Bạn học Kỷ Tiểu Tư, có chuyện gì vậy?"

Kỷ Tiểu Tư trộm liếc nhìn Phó Trác Thư đang làm bài, ngồi bên cạnh Đường Quả, "Cậu với Ngụy Việt thật sự đang yêu nhau ư?"

"Hả? Không thể sao?"

“Không… không, chỉ là cảm thấy hơi bất ngờ.” Kỷ Tiểu Tư thở phào nhẹ nhõm, cũng tốt, như vậy sẽ không có ai cướp Phó Trác Thư với cô ta rồi.

Đường Quả híp mắt, "Còn có chuyện gì không?"

"Không, không có."

Kỷ Tiểu Tư chột dạ nhìn mặt của Đường Quả, nhanh chóng quay trở lại chỗ ngồi của mình.