Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương 53: Tang thi vương, ngài thiệt soái! _ 11



Xương An Diệp cùng Tạ Xuyên được sắp xếp chung một phòng đôi. Căn phòng chỉ có 2 cái giường, một cái bàn và một phòng vệ sinh. Rất đơn giản. Tường một màu trắng tinh.

" Đám người Giang Vọng Duy đâu rồi không biết??" Xương An Diệp thở dài nằm lăn lộn trên giường. Tạ Xuyên nằm xuống bên cạnh tự nhiên mà ôm cậu.

Xương An Diệp cũng mặc hắn ôm. Tạ Xuyên nói: " Tạm nghỉ ngơi trước đã. Mai đi hỏi cũng không muộn. "

" Ò." Xương An Diệp ôm cánh tay hắn, hơi thở đều đều cũng chìm vào giấc ngủ. Tạ Xuyên cong khoé môi, hôn nhẹ lên trán cậu, cũng nhắm mắt.

Sáng sớm , mọi người đều tập hợp một chỗ. Cấp trên của Hải Quan là một nam nhân trẻ, không chỉ soái mà nhìn còn rất khốc, Yên Tử Ngạn.

Yên Tử Ngạn chỉ đơn giản nói qua một sô vẫn đề, ánh mắt quét đến Xương An Diệp liền nở nụ cười quỷ dị, thập phần không thân thiện.

Tạ Xuyên nhíu mày, chắn tầm mắt của hắn. Xương An Diệp trực tiếp trừng mắt lớn mắt nhỏ với Yên Tử Ngạn. Nhìn cái con khỉ.

Yên Tử Ngạn nhướn mày một cái, vẻ mặt mang theo ý cười, sau đó cũng rời mắt.

Xương An Diệp sắp xếp lại cốt truyện một chút.

Yên Tử Ngạn này là một lãnh đạo cấp cao của Hải Quan, rất trẻ vậy mà còn lão luyện hơn mấy lão già khi trên chiến trường. Người ở Hải Quan rất phục tùng hắn, chỉ hận không thể đem hắn thành thượng đế mà ngày ngày hiến dâng. Nguyên tác thì hắn cũng thích Chu Phỉ Mạc, theo đuổi rồi giúp Chu Phỉ Mạc đứng trên đỉnh cao của nhân loại. Nếu nói ai có công giúp Chu Phỉ Mạc nhất thì phải nhắc đến hắn đầu tiên. Nhưng đáng tiếc, nam phụ vẫn sẽ chỉ là nam phụ. Chu Phỉ Mạc nguyên tác yêu ai, ai mà chẳng biết. Đáng tiếc cho một người tài như Yên Tử Ngạn vẫn luôn lẽo đẽo theo sau Chu Phỉ Mạc mà không nhận được tình cảm.

Yên Tử Ngạn sau đó cũng không tha thiết gì, lui về ở ẩn. Nhưng chỉ cần Chu Phỉ Mạc cần giúp đỡ, gọi một tiếng, hắn liền có mặt. Rất chân chó.

Nếu như vậy , hẳn là Chu Phỉ Mạc sau khi trọng sinh, nếu như không dính nam chính thì nhất định sẽ tìm đến Yên Tử Ngạn tiếp theo.

Tên này tài thì tài chứ vẫn mưu mô thủ đoạn lại gian xảo. Đám Giang Vọng Duy đến đây không biết sao rồi?! Không lẽ bị hắn làm khó nên rút rồi.

" Tiểp Diệp, nhìn phía trên ." Tạ Xuyên khều tay cậu. Xương An Diệp theo hắn nói ngẩng đầu.

(ʘᗩʘ’) Đm. Chu Phỉ Mạc?!

Chu Phỉ Mạc một thân quân phục trang nhã, vẻ nhu hoà đứng bên Yên Tử Ngạn, chốc chốc lại nói gì đó, mỉm cười vô cùng hiền hậu. (@\[email protected])

Xương An Diệp nhìn Tạ Xuyên ý muốn hỏi: Sao cậu ta lại ở đây?!

Tạ Xuyên nhún vai ra vẻ hông bít. Xương An Diệp đau đầu. Vốn dĩ còn muốn nhân cơ hội lôi kéo quan hệ với Yên Tử Ngạn một chút để hắn về phe mình, ai ngờ hoá ra cậu vẫn đến chậm một bước.

Nhưng lúc cậu đi Chu Phỉ Mạc vẫn đang ở căn cứ Tinh Thần mà, sao giờ lại ở Hải Quan rồi.

Như nhận ra tầm mắt của Xương An Diệp, Chu Phỉ Mạc nhìn xuống phía cậu. Cao ngạo mà hất cằm, vẻ mặt thập phần đắc ý. Sau đó còn thân thiết ôm lấy cánh tay Yên Tử Ngạn.

Xương An Diệp ngoài mặt lạnh nhạt, nội tâm sớm đã gào thét. Cmn , cứ đắc ý đi, cậu sẽ chém Chu Phỉ Mạc ra làm trăm mảnh. Hãy đợi đấy. (ノ`⌒´)ノ┫:・┻┻

" Đi tìm tung tích của Giang Vọng Duy trước." Tạ Xuyên mặc kệ Chu cái gì Mạc, kéo tay Xương An Diệp đi mất.

Đêm đến, Xương An Diệp cùng Tạ Xuyên nhẹ nhàng vượt qua lính canh, camera bị băng đóng cứng không hoạt động

Xương An Diệp vẫn cảm thấy toà nhà được nhiều người canh kia rất khả nghi. Dựt dây Tạ Xuyên cùng đi xem.

Toà nhà nhìn từ xa đã đồ sộ, đến gần lại càng cao to hơn. Mấy tên lính gác nghiêm mặt nhìn phía trước.

Xương An Diệp tạo bậc thang trèo lên nóc toà nhà. Tạ Xuyên theo sau, gió sắc bén cắt đứt đầu một tên lính nhăm nhe đến gần.

Tạ Xuyên vung tay, nóc nhà bằng sắt lật lên một khoảng vừa để hai người chui vào. Xương An Diệp đem mình thả xuống.

Bên trong đầy rẫy những ngóc ngách cùng lối đi, cả hành lang sâu hun hút chỉ được chiếu sáng bằng một bóng đèn led mập mờ, thỉnh thoảng lại chập một cái. Xương An Diệp thầm rùng mình. Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc cả sống lưng.

Tưởng chừng đèn chập một cái khi sáng lên lại có người tóc xoã sợi, áo trắng đầy máu lơ lửng trên không trung đứng ở dãy hành lang. Ôi mẹ ơi, sợ tụt quần. ⊙﹏⊙

Tạ Xuyên đi đầu, men theo một hành lang mà đi. Xương An Diệp níu tay hắn, dáng vẻ ngu ngốc ngó ngang ngó dọc.

Vù. Xương An Diệp giật mình quay đầu nhìn lại phía sau. Chẳng có ma nào. Nhưng cậu dường như vừa thấy cái gì lướt qua. TOT.

Tạ Xuyên nhìn cậu, sợ sệt cái gì không biết., dang vẻ cũng thực là ... ngốc ngốc. Tạ Xuyên hơi nhếch khoé môi. Hắn điều khiển gió ấm bao bọc người cậu, đem cậu nhấc bổng lên.
" A làm cái gì đấy?!" Xương An Diệp khẽ kêu lên một tiếng rất nhỏ.

" Ngoan, ở yên đó, như vậy đi sẽ nhanh hơn. " Tạ Xuyên dắt bóng bay 'Xương An Diệp' đi.

Xương An Diệp: "....." Ấu trĩ , cậu mới không có sợ. Hắn nhìn lầm rồi. Thiệt đấy. Chỉ là mấy con ma thui mà , không làm khó được cậu. Nhưng mà ... cầu người bảo vệ a~~

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_