Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 317: Trẫm Là Nam Nhân (1)



Trong không gian trắng xóa của hệ thống, Hắc Khuyển đang vừa hoang mang vừa sợ hãi...

[Kí chủ, rốt cuộc cô đã làm gì ta?] Tại sao thế giới này nó lại không giết được cô?

Hu hu! Có BUG rồi!

"Mi nghĩ lâu nay ta ăn chay chắc?" Khuynh Diễm cười nhạt đáp lại nó.

Hắc Khuyển: [...] Không ăn chay thì cô ăn 'thịt' đại nhân vật hả...

Phi!

Trứng Nhỏ chỉ là trẻ con, không thể để đầu óc bị sắc nữ làm ô nhiễm!

[... Không ăn chay vậy cô ăn gì thế kí chủ?]

"Ta dự định..." Khuynh Diễm lười nhác dựa vào tường, đáy mắt thoáng lóe lên tia lửa đỏ, cười rạng rỡ nói: "Cho toàn bộ động chó nhà mi được vinh hạnh vào dạ dày ta."

Hắc Khuyển: [! ! !]

Ác ma!!

Khoan đã...

Ý cô là cắn nuốt linh hồn Tưởng Thành làm cô mạnh hơn, nên thế giới vừa rồi nó mới không giết được cô?

Đừng nói là sau này cô sẽ cắn nuốt luôn chủ nhân nó và nó nha!

Hắc Khuyển trong nội tâm khóc thét một trận, vội vã đưa ra lợi ích nịnh nọt Khuynh Diễm: [Kí chủ, cô đủ mười ngôi sao may mắn rồi, chúng ta cùng đến với vòng quay trúng thưởng nha!]

Quả nhiên, vừa nhắc đến trúng thưởng, khí thế bức người toát ra từ Khuynh Diễm lập tức biến mất, khẽ mỉm cười: "Ừ, quay số thôi."

Hắc Khuyển: [...] Cô là đại lý bánh tráng sao? Nói trở mặt liền trở mặt vậy?

Màn hình trắng xanh hiện lên một phím đỏ, Khuynh Diễm đưa tay ấn xuống.

Các vật phẩm trên bánh xe tức khắc xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, tốc độ nhanh đến không kịp nhìn rõ.

Sau khoảng mười lăm giây, tốc độ dần chậm lại, chậm lại, chậm lại.

Cuối cùng hiện lên sáu chữ...

[Chúc bạn may mắn lần sau!]

Khuynh Diễm: "..." Đùa ta à?

Hắc Khuyển: [...]

Vòng quay trúng thưởng có 3000 vật phẩm, chỉ có duy nhất một ô 'may mắn lần sau'.

Tỷ lệ xui xẻo 1/3000 vậy mà cô cũng có thể giẫm trúng!

[Cô đúng là truyền nhân của thánh tay thối trong truyền thuyết luôn đó kí... Đừng đừng đừng! Ta cho cô quay lần nữa!]

Khuynh Diễm thu lại ngọn lửa trên tay mình, ngạc nhiên hỏi: "Có thể quay lần nữa sao?"

Hắc Khuyển: [...] Không thì thế nào? Chờ cô đốt chết nó hả?

Khuynh Diễm ấn lên màn hình quay số lần thứ hai, chúc bạn may mắn lần sau.

Quay số lần thứ ba, chúc bạn may mắn lần sau.

Quay tiếp lần thứ tư, chúc bạn may mắn lần sau.

Khuynh Diễm: "..."

Hắc Khuyển: [... Bình thường cô ăn ở thiếu đức lắm phải không kí chủ?] Cuộc đời nó lần đầu tiên mới gặp được một người vận khí âm vô cực như cô đấy!

"Câm mõm mi lại." Khuynh Diễm không dùng tay nữa, mà trực tiếp giơ chân thô bạo đạp lên màn hình.

Vòng quay cấp tốc xoay tròn, nhanh rồi chậm dần lại, chậm lại, chậm lại, dừng!

May mắn lần sau... nhích qua một cái, bát quái âm dương đồ.

Trên pháp trận ngũ hành bát quái, chỉ có phần âm, không có phần dương.

Một giây sau, pháp trận đột ngột nhảy ra khỏi màn hình, nhập vào cổ tay Khuynh Diễm.

Lặn xuống biến mất dưới làn da cô, không để lại nửa điểm dấu vết.

"Đây là cái gì?" Khuynh Diễm lắc lắc cổ tay.

[Không gian tùy thân.] Hắc Khuyển đọc hướng dẫn sử dụng: [Chỉ có cực âm, không có cực dương, chỉ chứa vật chết, không chứa vật sống, thời gian đầu cần thải âm bổ dương để kích hoạt.]

Chỉ chứa vật chết, không chứa vật sống, điểm này thì Khuynh Diễm hiểu.

Ý nói không gian này chỉ đơn thuần là kho chứa vật dụng, không thể đem người sống nhét vào.

Nhưng mà...

Thời gian đầu cần thải âm bổ dương là cái quỷ gì?

Ý nói phải năng nổ giường chiếu sao?!

Hắc Khuyển: [...] Bộ đầu óc cô chỉ toàn mấy thứ dung tục vậy thôi hả?

Không trung xuất hiện màn hình trong suốt màu lam.

Người chơi: Khuynh Diễm

Số thứ tự: 33

Điểm tích lũy: 650.000

Vật phẩm: Không gian tùy thân (chưa kích hoạt)

Điểm tích lũy của Khuynh Diễm là nhờ thế giới huyết tộc hoàn thành nhiệm vụ phụ, và thỏa thuận với Hắc Khuyển đi cứu Diệp Nhiên, nên đạt được 400.000 điểm.

Cộng thêm thế giới người máy vừa rồi được thêm 200.000 điểm không tự sát, 50.000 điểm thế giới không sụp đổ.

Khuynh Diễm yên lặng tính toán, hiện tại đã 650.000 điểm, khoảng cách 1.000.000 điểm để trở về thế giới thực không còn xa...

——

"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Âm thanh quần chúng đồng thanh vang lên, kết hợp cùng tiếng quỳ bộp bộp dập đầu xuống đất, lớn đến mức Khuynh Diễm còn chưa kịp mở mắt đã bị dọa cho giật mình.

Nhưng cô giật mình hơi sớm rồi, bởi vì... sau khi mở mắt ra còn giật mình khủng khiếp hơn!

Vàng rồng chói lóa sáng lòe luôn hai mắt!

Một khối to tướng đang nằm trong lòng bàn tay cô!

Khuynh Diễm xoa xoa gõ gõ mấy cái. Là vàng thật một trăm một trăm!

Phen này cô giàu to rồi!

Bên cạnh chợt vang lên giọng nói the thé gọi: "Bệ hạ..."

Khuynh Diễm ngước mắt lên liền nhìn thấy một nam nhân... không phải, là một người đã từng là nam nhân, hiện tại đang mặc đồ thái giám, đang thủ thỉ gọi cô.

Nhìn theo ánh mắt hắn, bên dưới là quần thể rất nhiều người mặc triều phục cổ đại, đang quỳ rạp trên mặt đất, chờ lệnh được đứng lên.

Sau đó nhìn lại trang phục trên người mình, họa tiết rồng, một màu vàng sáng chói.

Hoàng đế?

Khuynh Diễm im lặng hai giây, phản xạ đầu tiên chính là đưa tay tự sờ lên ngực mình.

Hả?

Não đông lại một chút.

Nghi hoặc cúi đầu nhìn xuống, trước ngực một vùng thảo nguyên mênh mông rộng lớn, không có chút biên độ trập trùng...

Hoàn! Toàn! Bằng! Phẳng!

Ta... là nam nhân?!

*

Vũ: Đừng tin những gì trước mắt, có thể chỉ là một cú lừa... hoặc là không.