Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 302



Mẹ Đường thấy cô ở trước mặt mình rồi mà còn dám lớn giọng như thế thì nhất thời tức giận không có chỗ phát.

Bà ta đi đến trước mặt cô, giơ tay định đánh cô.

Nhưng mà tay vừa vươn ra đã bị Đường Tuế tránh đi.

Mẹ Đường đánh trượt nên lảo đảo, suýt nữa ngã rạp xuống đất, may mà bám được vào giường nên khó khăn lắm mới đứng lên được.

"Mày là thứ bất hiếu."

Sắc mặt mẹ Đường cực kì kém, lúc nói mấy lời này cũng nghiến răng nghiến lợi.

"Tuế Tuế, em không nên như vậy."

Đường Tịch Dao vội vàng lên tiếng, trong lòng cũng hiện lên một tia bất thường.

Đường Tuế thế này, giống như người xa lạ vậy.

Trong lòng cô ta cảm thấy bất an, cảm giác sắp không khống chế được Đường Tuế nữa rồi.

Nghe thấy mấy lời Đường Tịch Dao nói, ánh mắt của Đường Tuế cuối cùng cũng dừng lại trên người Đường Tịch Dao.

Đây là lần đầu tiên Đường Tuế mặt đối mặt với Đường Tịch Dao.

Khí chất của Đường Tịch Dao cũng chỉ được khoảng năm, sáu phần, đoán chừng là do hằng năm đau ốm, rất ít khi ra ngoài nên làn da cô ta trắng xanh, vừa nhìn thấy đã biết là suy nhược.

"Em như vậy khiến chị rất sợ hãi."

Đường Tịch Dao nước mắt lưng tròng, môi cũng vô thức run rẩy.



Đường Tuế nghe vậy, trong lòng không nhịn được giơ ngón tay cái với cô ta.

Không hổ là nữ chính, tính tình tốt ghê đấy.

"Tìm tôi có chuyện gì?"

Không hiểu sao tự nhiên lại gọi cô đến đây, quả thật rất lãng phí thời gian.

Nếu không phải Luân Hồi Kính phát nhiệm vụ thì cô còn lâu mới tới.

"Mẹ."

Đường Tịch Dao thấy mẹ mình còn đang mắng Đường Tuế, vội vàng gọi một câu.

Mẹ Đường thấy Đường Tịch Dao sắp tức giận, cũng không dám tiếp tục làm gì nữa, chỉ gật đầu rồi ngồi xuống một bên, gọt táo cho Đường Tịch Dao.

"Tuế Tuế, sao em lại ấm ĩ ly hôn? Không phải chị đã nói với em, em thực sự rất tùy hứng, bây giờ em ngoan ngoãn chút đi, chị đã nói với Cố Đình Tước rồi, anh ấy bằng lòng phục hôn cùng em, lát nữa em đi phục hôn với anh ấy đi."

Đường Tịch Dao nói lời thấm thía.

Đùa gì thế.

Thật không ngờ Cố Đình Tước này lại không có đầu óc đến vậy, tùy tiện bị Đường Tịch Dao dỗ một cái là chuyện gì cũng làm.

Đúng là đồ ngu.

"Tôi không muốn."

Đường Tuế trực tiếp từ chối.

Nghe cô từ chối chắc chắn như vậy, Đường Tịch Dao không nhịn được mà nhíu mày.



"Tại sao chứ?"

"Không phải em rất thích Đình Tước à?"

Hai tay Đường Tịch Dao ra sức nắm chặt chăn, nhăn mày, không vui nhìn Đường Tuế.

"Trước kia thì có thích, nhưng bây giờ không thích nữa, không thích thì còn kết hôn với anh ta làm gì?"

Đường Tuế trả lời nhẹ bâng, vẻ mặt cũng không thèm để ý.

Đường Tịch Dao trợn tròn mắt, không thể tin được hỏi: "Vì sao chứ? Đình Tước là người đàn ông tốt, em mà không nắm chắc về sau em sẽ không tìm được người đàn ông nào tốt như vậy nữa đâu."

"Xì."

Đường Tuế che miệng cười, ánh mắt cong lên như vầng trăng non.

"Trước kia tôi gả cho Cố Đình Tước, tiền không đưa cho tôi, nhà cũng không có, còn muốn để tôi sống chung với mẹ và em gái của anh ta. Ngay cả ngủ cũng chia phòng, cô nói xem tôi phải tiếc cái gì?"

"Không phải các người đều đối xử tốt với tôi ư?"

"Những ngày đó nếu để các người sống, để xem các người sống có nổi không?"

Đường Tuế hỏi lại, đồng thời, dùng giọng điệu mỉa mai nói chuyện với Đường Tịch Dao.

Đường Tịch Dao dại ra, cô ta chưa từng nghĩ đến Đường Tuế cũng còn có lúc tỉnh táo thế này.

Ha ha, những ngày như thế, cô ta tất nhiên là không sống được, nhưng cũng đâu phải cô ta sống đâu mà lo.

Nhưng mà không ngờ, con ngu Đường Tuế yêu Cố Đình Tước tha thiết này thế mà lại từ chối.