Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 121: Tiểu kiều thê của bạo quân điên rồ (15)



Vừa mới nghĩ đến Luân Hồi Kính thì nó đã xuất hiện.

Luân Hồi Kính: nhiệm vụ đếm ngược hai tiếng, không hoàn thành là sẽ bị điện giật đó.

Đường Tuế nghe vậy, lập tức xụ mặt, nàng lén liếc vào bên trong vài lần, hình như Đế Huyền đã ngủ rồi.

Chỉ cần nàng thừa dịp Đế Huyền đang ngủ, lén nằm xuống bên cạnh hắn, là được rồi!

Đường Tuế nghĩ vậy, răng nanh trắng như tuyết khẽ cắn môi.

"Phùng công công, ta muốn vào xem hoàng thượng!"

Đường Tuế nói xong, không đợi Phùng công công đáp lại, đã nhanh chóng đi vào nội điện, rồi rón rén đi tới cạnh long sàng, lén nhìn vào bên trong.

Đế Huyền ngủ rồi.

Đường Tuế thở phào một hơi, nàng đứng bên giường quan sát Đế Huyền.

Dù đã ngủ say nhưng cặp mày của Đế Huyền vẫn nhíu chặt lại như cũ.

Thế nhưng cũng chỉ có lúc đang ngủ, Đế Huyền mới mất đi khí thế ngang ngược, hung dữ.

Nhìn dung mạo tuấn tú phi phàm của hắn, Đường Tuế lắc đầu.

Dáng vẻ đẹp thế này, mà tính tình lại quá tệ.

Nàng cởi giày và tất ra, chân trần giẫm lên long sàng.

Không thể không nói, những đồ dùng của Hoàng thượng đều là hàng cực phẩm.

Ngay cả cái long sàng này cũng mềm mại ghê.



Vừa dẫm lên đã cảm nhận được sự thoải mái.

Đường Tuế cẩn thận bước qua người Đế Huyền, đợi đến khi đã an toàn đứng ở bên trong, lòng Đường Tuế mới chậm rãi thả lỏng.

Nàng chậm rãi nằm xuống cạnh Đế Huyền.

Mùi thuốc dịu nhẹ trên người Đế Huyền quanh quẩn nơi chóp mũi, vậy mà lại khiến người ta an tâm.

Ủa.

Đường Tuế trợn tròn mắt, nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành.

Sao lại thế?

Nghĩ vậy, Đường Tuế dịch người lại sát người Đế Huyền, cái đầu tóc tai bù xù cũng tựa vào lồng ngực hắn.

Luân Hồi Kính vẫn không thông báo hoàn thành nhiệm vụ.

Đường Tuế: Sao lại thế này?

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ bảo cô đi ngủ, cô không ngủ thì sao có thể hoàn thành được.

Đường Tuế:...

Đường Tuế: Vậy ta ngủ một lát, chút nữa mi nhớ đánh thức ta đó!

Luân Hồi Kính: Ok.

Nhận được lời đáp ứng của Luân Hồi Kính, Đường Tuế ngáp một cái, nhắm mắt lại.

Long sàng của Đế Huyền thật sự quá thoải mái.

Bất tri bất giác Đường Tuế đã ngủ thiếp đi.



Đế Huyền cũng ngủ được một giấc cực ngon, hắn có loại cảm giác mà trước đây chưa từng có.

Bên cạnh vẫn luôn có một mùi hương dịu nhẹ, ngửi rất thoải mái, khiến cho cả tinh thần lẫn thể xác đều thả lỏng không ít.

Mà hắn tỉnh lại vì bị đè.

Ngón tay Đế Huyền giật giật, nhìn Đường Tuế ghé vào trên người mình ngủ ngon lành.

Đôi mắt của hắn càng thêm u ám.

Rốt cuộc là nàng đến đây rồi lén ngủ lại bên cạnh hắn từ lúc nào?

Bây giờ càng thêm vô pháp vô thiên rồi, còn nằm đè lên người hắn mà ngủ?

Đường Tuế hoàn toàn không biết chuyện gì cả, ngược lại còn ngủ ngon hơn.

Trong lúc ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn bị nhuộm một lớp phấn hồng thẹn thùng, sườn mặt đặt ở trên người Đế Huyền, đôi môi hơi chu ra khiến nàng đáng yêu hơn vài phần.

Đế Huyền nhìn thấy vậy, trong lòng bỗng nhiên mềm mại đi.

"Đường Tuế..."

Đế Huyền lay lay nàng.

"Đừng động đậy nữa."

Đường Tuế nhíu mày, bàn tay nhỏ bé quơ loạn, dường như rất không kiên nhẫn với động tác của hắn.

"Ta... buồn ngủ lắm."

Đường Tuế khẽ thì thào, hai tay ôm chặt lấy cổ của Đế Huyền, khuôn mặt nhỏ kiều diễm ướt át cũng dán sát vào cổ của Đế Huyền.