Xuyên Nhanh: Chiếm Đoạt Nữ Chính

Chương 46



Đến bây giờ bọn họ vẫn không hiểu được tại sao buổi tiệc lại thành ra như vậy. Nhưng bọn họ biết rõ kẻ gây sự kia tuyệt đối là một con quái vật hung tàn.

Cũng kể từ thời khắc này một bang phái vô danh như Đằng Huyền Minh Hội đều được mọi người nhắc đến một cách kinh sợ.

Một cố vấn có thể lấy một địch trăm thử xem bọn họ có sợ không cơ chứ. Và cũng từ giây phút này các tên An Kỳ chính thức được mọi người ghi nhớ với ấn tượng sâu sắc.

Bọn họ cũng không biết tại sao khi đó cô có thể thừa sức giết chết hội trưởng Tội Ngục nhưng cô lại không làm. Cô chừa mạng lại cho ông ta chẳng khác nào chừa cho mình trái bom nổ chậm bên người.

Ngược lại thì Thẩm Miên có vẻ rất nhàn rỗi. Sau khi cô chậm thẳng đế giày thể thao vào bản mặt của tên hội trưởng kia thì cô cũng không làm gì quá đáng khác. Cô cứ nghĩ ông ta phải hung tàn thế nào. Hoá ra cũng chỉ là tôm tép, thùng rỗng kêu to.

Hà Vận Cẩm ngồi trên sofa nhìn Thẩm Miên nằm nửa người trên giường nửa người ở dưới sàn, chân còn không ngần ngại đung đưa thì lắc đầu ngao ngán.

“Cô không sợ tối nay bọn họ sẽ thủ tiêu chúng ta sao?”

Thẩm Miên đưa tay gãy đầu. Cô hình như chưa nghĩ đến vấn đề này nha. Đáng ra phải đạp vào mặt lão ta vài ba cái nữa để cảnh cáo vấn đề này mới phải. Nhưng kệ đi, giờ đi tìm lão ta thật tốn thời gian. Chi bằng đến một tên cô thả xuống biển một tên vậy. Thế là đàn cá dưới biển sẽ được no nê rồi.

Ưng Thừa Tướng: “…” Mệt tim quá. Chi bằng offline cho rồi.

Chủ nhân ơi, bổn hệ thống muốn đổi ký chủ khác. Một ký chủ có não bộ bình thường và xinh đẹp, tính tình hiền dịu như thần tiên tỷ tỷ.

Trong căn phòng tổng thống, hội trưởng Tội Ngục ngồi trên ghế sofa được bác sĩ rửa vết thương trên mặt. Ông ta sống đến từng tuổi này chưa bao giờ phải chịu nhục như thế. Ông ta vậy mà vừa nãy bị một con nhóc treo lên mà đánh trước toàn thể bang phái liên minh như vậy.



“M* nó.” Càng nghĩ mặt ông ta càng đỏ bừng vì tức giận, miệng không khỏi chửi thề một tiếng.

“Con khốn An Kỳ, tao phải giết mày.” Ông ta nghiến răng nghiến lợi thầm nói trong miệng cùng với ánh mắt hung tợn giống như hiện tại có An Kỳ ở đây ông ta sẽ dùng ánh mắt giết chết cô vậy.

“Hội trưởng, bên ngoài có người của Đằng Huyền Minh Hội muốn gặp ngài.” Một tên thuộc hạ vội vàng chạy vào thông báo.

Hội trưởng Tội Ngục nghe xong liền cau mày. Thật ra trong lòng có chút hoảng. Không phải con khốn đó đánh chưa đã nên tìm đến đánh ông ta tiếp đó chứ.

“Con khốn đó sao?” Ông ta tuy lòng hoảng nhưng ngoài miệng vẫn phải giữ lấy hình tượng của bản thân.

Tên thuộc hạ nhanh chóng lắc đầu.

“Không phải ạ. Là thiếu chủ của Đằng Huyền Minh Hội Kỷ Hành.”

Ông ta nhìn tên thuộc hạ vừa trả lời liền cau mày. Thật sự thì ông ta còn chẳng có chút ấn tượng gì về cái tên thiếu chủ này. Đằng Huyền Minh Hội trước kia chỉ là tôm tép ông ta làm sao để tâm nó có bao nhiêu vị thiếu chủ cơ chứ. Nhưng ông ta thật sự có ấn tượng với hội trưởng Đằng Huyền, nữ tử xinh đẹp đến mức khiến người khác miệng đắng lưỡi khô. Ông ta thật sự không ngờ nữ tử trẻ trung như vậy lại có con nha.

“Không gặp.” Ông ta nhanh chóng từ chối. Nếu muốn xin lỗi thì mang mạng An Kỳ đến đây. Còn lại ông ta tuyệt đối sẽ không thương lượng dù chỉ muốn chút.

“Hắn ta bảo có cách đối phó với An Kỳ. Hội trưởng không gặp hắn sẽ hối hận.” Tên thuộc hạ nhanh chóng thuật lại những gì Kỷ Hành nói.

Hội trưởng Tội Ngục nhếch môi. Xem ông ta là con nít lên ba à. Có cách đối phó An Kỳ, tài giỏi như vậy tại sao không tự đối phó đi. Nói gì đến việc con khốn kia còn là cố vấn của Đằng Huyền.

“Đuổi đi.” Hội trưởng Tội Ngục phất tay cho thuộc hạ đi đuổi người. Muốn chơi hắn đâu có dễ như vậy.



Hà Vận Cẩm vừa thu xếp cho nhị vị trưởng lão xong liền quay trở lại phòng mình. Cô nhìn ai đó nằm nửa người trên giường, hai chân đặt dưới sàn, tay và mắt chăm chú bấm điện thoại liền lắc đầu bất lực. Cô chưa thấy ai vô âu vô lo như kẻ này cả. Dường như cho dù trời có sập xuống thì cô ấy cũng xem như nó là điều bình thường ấy.

Hà Vận Cẩm nhìn đĩa bánh ngọt và trà trên bàn liền cau mày. Lúc nãy vô ra khỏi phòng đâu thấy hai thứ này. Nhân viên du thuyền thay mới sao. Cô cứ nghĩ sau khi chuyện đí xảy ra bên phía Tội Ngục sẽ cho nó chết đói luôn chứ.

“Này mang vào từ lúc nào vậy?” Cô khẽ hỏi người nằm trên giường.

Thẩm Miên vờ vực bỏ điện thoại xuống hỏi ngược lại Hà Vận Cẩm: “Thứ gì?”

Hà Vận Cẩm chỉ đồ ăn trên bàn.

“Bánh ngọt và trà.”

Cô nhớ con hàng này từ khi trở về có lúc nào rời khỏi phòng đâu. Vậy mà đến sự thay đổi nhỏ ở trong phòng cũng không biết.

“Cô đi lấy về sao? Biết tự giác đấy.” Thẩm Miên tiến lại cầm lấy chiếc bánh cắn nhẹ một miếng.

Hà Vận Cẩm: “…” Cô mệt với con hàng này quá. Cô có phải bảo mẫu của cô ta đâu.

Cái quan trọng là không phải cô đi lấy về đâu. Ok.

Hà Vận Cẩm nhìn ai đó vừa ăn bánh uống trà bằng ánh mắt nói không nên lời. Kẻ này đến chút đề phòng kẻ thù cũng không có. Ở nơi hang hùm ổ cọp này mà có thể ăn uống đồ của địch mang đến thì có mỗi người này dám mà thôi.