Xuyên Nhanh: Chiếm Đoạt Nữ Chính

Chương 13



Phong Ngư Cầm trên tay cầm ly trà sữa và ly trà chanh trân châu đi lại nhìn theo hướng Trần Giản Miên nhìn liền cảm thán.

"Tuổi trẻ thật manh động."

Thẩm Miên nhìn vào điện thoại chăm chú quay lại cảnh tượng bạo lực học đường đầy tàn bạo trước mặt rồi gửi sang cho cảnh sát.

Phong Ngư Cầm nhìn thấy hành động lưu loát của Trần Giản Miên liền cau mày.

"Cậu làm cái gì vậy?" Tự như không gọi cảnh sát làm gì. Cô lại nhìn về phía người bị ăn hiếp ở phía xa rồi lại nhìn bạn mình bằng ánh mắt kì lạ. Từ khi Trần Giản Miên thay đổi dường như không quan tâm đến ai hết, nhưng đối với cô gái kia thật sự có sự quan tâm rất đặc biệt. Còn cho cô gái đó làm người hầu riêng của mình.

"Cậu thích cô bé đó à?"

Thẩm Miên gọi cảnh sát xong thì cầm lấy ly trà chanh uống, nghe câu hỏi của Phong Ngư Cầm liền trực tiếp bị nghẹn trân châu. Chết tiệt, thích cái gì mà thích. Loại người giả tạo như nữ chính cô thích không nổi.

"Thích, cậu bị điên à." Cô ta cũng không phải gu của cô. Nếu không vì nhiệm vụ cô còn lâu mới nhìn cô ta một cái.

Nhưng suy nghĩ của cô và suy nghĩ trong đầu của Phong Ngư Cầm hoàn toàn khác nhau.

Phong Ngư Cầm thầm cười trong lòng. Rõ ràng thích mà còn khẩu thị tâm phi. Không chừng đến Trần Giản Miên cũng không biết mình thích người ta. Cô có nên giúp cô ấy một tay không nhỉ. Nói cho cùng học muội kia quả thật rất xinh đẹp, nét đẹp có thể trực tiếp bẻ cong người khác như vậy phải nhanh chóng nắm giữa kẻo đêm dài lắm mộng.



Rất nhanh cảnh sát liền chạy đến bao quây căn tin. Cho dù trường quý tộc thì sao. Nơi nào có báo án nơi đó sẽ có cảnh sát đến dọn dẹp.

Thẩm Miên nhìn cảnh sát còng tay Hạ Sơ lại thì chậc lưỡi thương tiếc nhưng lại không khác gì châm biếm. Đời người đẹp đẽ như vậy, tuổi trẻ quả nhiên vừa ngu ngốc vừa manh động.

"Cháu là người báo án?" Vị cảnh sát kia nhanh chóng đi lại hỏi.

"Không phải." Thẩm Miên phất phất tay. Dù sao chứng cứ cô cũng đã gửi trong lúc báo án rồi. Nếu bây giờ còn thừa nhận chẳng phải sẽ bị đưa đi cùng hay sao. Ai mà rảnh đâu chứ.

Dung Âm nhìn thấy cảnh sát nói chuyện với Thẩm Miên liền cau mày, trong tim bắt đầu phát ra cảm xúc khó tả.

Đại tiểu thư lại giúp cô, chị ấy vậy mà lại giúp cô. Lần nào cô gặp nguy hiểm chị ấy đều có mặt như vị cứu tinh. Cảm giác được bảo hộ này thật tốt. Cô muốn mãi mãi như vậy.

Cô nhìn Trần Giản Miên quay người rời đi, phía sau còn có Phong Ngư Cầm hai người đang cười cười nói nói bằng ánh mắt vô cùng ghen tị.

Nếu như cô có thể đứng ở vị trí đó thì tốt biết mấy. Như vậy cô có thể đi ngang hàng cùng đại tiểu thư sánh vai rồi.

Hạ Sơ cho dù bị cảnh sát bắt thì cũng chỉ vài giờ sau đó cũng được thả ra một cách nhanh chóng. Đến cả một cái bản kiểm điểm cũng không có. Chỉ có bản thân Dung Âm đã thành công kéo thêm một loạt thù hận.

"Chết tiệt lại phải vứt đi nữa rồi?" Thẩm Miên nhìn sợi dây vải lụa buộc tóc chân mày cau lại có chút tiếc nuối. Tuy sợi dây lụa này không phải quá đắt tiền nhưng nó có màu xanh rêu mà cô thuận mắt nhất. Đáng tiếc điểm yếu của sợi dây vải lụa này là hay xuất hiện tua chỉ ở hai phần đầu và cuối sợi dây. Cô sài ít lần lại phải thay cái mới một cách vô cùng phiền phức.

Dung Âm mang một bát canh yến chưng đi vào thấy vậy liền khựng lại ít giây. Cô nhìn sợi dây trên tay Trần Giản Miên rồi cố gắng ghi nhớ trong lòng.



"Đại tiểu thư, phu nhân nấu yến chưng cho cô."

"Để đó đi." Thẩm Miên không mặn không nhạt đáp. Cô lại nhìn sợi dây thêm lần cuối cùng rồi trực tiếp vứt vào sọt rác bên cạnh.

Dung Âm thấy hành động của đại tiểu thư cũng không lấy gì làm ngạc nhiên. Dù gì chị ấy cũng chưa bao giờ thể hiện ra cảm xúc nào khác ngoài lạnh nhạt cả.

Cô đang định ra ngoài thì nhớ đến việc lúc sáng. Không biết cô có nên cảm ơn chị ấy một tiếng không. Chị ấy đâu phải chỉ giúp cô giải vây một hai lần.

"Đại tiểu thư, cảm ơn cô." Cô suy nghĩ một lúc rồi trực tiếp cúi người chín mươi độ nói cảm ơn với Trần Giản Miên.

Thẩm Miên: "..." Làm cô hết hồn đấy.

"Không có việc gì thì ra ngoài đi." Muốn dọa chết cô sao. Nữ chính đại nhân cúi người với cô, không biết cô có bị thiên lôi đánh chết không.

"Yên tâm, thiên lôi không có hứng thú với kí chủ." Ưng Thừa Tướng giọng đầy châm biếm mà đáp lại tiếng lòng của Thẩm Miên. Nó không hiểu sao kí chủ nhà nó lại có mấy cái suy nghĩ vớ vẩn như vậy. Nếu thiên lôi thật sự muốn đánh cô ta chỉ sợ đã đánh bảy bảy bốn mươi chín lần rồi.

Thẩm Miên: "Xuất hiện đột ngột như vậy sẽ dọa chết ta đó con khỉ thối."

Xuất hiện cũng phải báo hiệu một tiếng chứ. Cô bị dọa cho hồn bay phách lạc rồi nè.