Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 274: Quỷ vương bám lấy nữ thầy bói (14)



Là nam nhân mà nàng yêu hết mấy kiếp, lúc này hắn vừa mới tỉnh dậy, trên người toát ra một loại mê hoặc mà nàng không thể nào kháng cự.

Lãnh Mạc Tà quan sát mỗi một biểu tình trên mặt nàng, nhìn chăm chú cánh môi hồng phấn của nàng. Hắn tới gần, mấp máy môi, nói: “Nữ nhân, nàng bị ta mê hoặc rồi sao?”

Trên người hắn là mùi hương thoang thoảng. Lúc này hắn kề sát vào người nàng, khi nói chuyện, môi của hắn gần như cọ sát vào cánh môi của nàng, làm nó cực kỳ tê dại.

Nàng muốn kéo giãn khoảng cách ra, không muốn cứ tiếp tục ái muội như vậy.

Nàng mới vừa lui người về sau, hắn càng kéo nàng lại gần hơn, xoay người một cái nàng đã bị hắn đè dưới cơ thể.

Sợi tóc màu đen của Lãnh Mạc Tà rũ xuống, phất qua gương mặt nàng, gây cảm giác hơi ngứa.

Ánh mắt hắn thâm tình nhìn vào đôi mắt nàng, khóe miệng gợi lên một độ cong, môi hắn dừng lại trên môi nàng.

Trong lòng Kim Đản Đản hoảng sợ.

Không thể!

Cứ tiếp tục như thế này thì nàng sẽ chết mất!

“Ưm ~” Nàng giãy giụa.

Nhưng áo ngủ của nàng đã bị hắn cởi ra một nửa, nửa kín nửa hở nhìn càng mê người.

Cái yếm bằng tơ lụa mềm mại dán sát vào cơ thể nàng, tay của hắn móc lấy cái yếm, chỉ cần kéo nhẹ một cái thì nàng sẽ…

Trong mắt Kim Đản Đản như ngậm sương mù, lúc này quần áo trên người cũng đã bị thay đổi, bùa chú không biết đã bị ném đến nơi nào rồi.



Xem ra lần này nàng không thể tránh thoát.

Nàng nhắm mắt lại không nhìn hắn, tay đặt ở trước ngực ngăn cản.

Giọng nói của hắn khàn khàn truyền đến mệnh lệnh: “Nữ nhân, nhìn vào đôi mắt ta!”

Lông mi Kim Đản Đản run rẩy, nhưng vẫn không mở mắt nhìn hắn.

Lãnh Mạc Tà có chút tức giận, hôn lên đôi mắt của nàng.

Cánh môi ướt át dừng trên mắt nàng, nàng kinh ngạc, giơ tay lên phản kháng.

Sức lực của nàng nhỏ bé giống như một con kiến. Hắn bắt lấy tay nàng ấn sang bên cạnh, tiếp tục hôn lên đôi mắt nàng.

Kim Đản Đản từ bỏ giãy giụa, nhưng nàng vẫn không muốn mở mắt, không muốn đối mặt với một nam nhân chỉ biết cưỡng bức nàng.

Lãnh Mạc Tà nhìn nàng lãnh đạm, lần này nàng không giống mọi lần, vô cùng bài xích hắn.

Hắn không rõ mình đã làm sai điều gì?

Rõ ràng hắn hao phí tu vi để cứu nàng, nàng nên cảm ơn mới phải chứ?

Nàng cứ chán ghét hắn như vậy, làm hắn vô cùng phẫn nộ.

Hắn buông nàng ra, tiện tay kéo chăn đắp lên cơ thể nàng, sửa sang lại quần áo của mình. Sau đó hắn không vui hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Kim Đản Đản nhìn theo bóng lưng hắn, tất cả những lời muốn nói chôn giấu trong lòng.



Ở trong mắt hắn, nàng là cái gì chứ?

Có phải hắn sẽ đi tìm người khác không?

Nàng nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy mệt mỏi, quá mệt mỏi.

Nhưng nàng nhất định phải sống tiếp.

Lúc này Lãnh Mạc Tà ngâm trong suối nước nóng một mình, con ngươi của hắn biến thành màu đỏ, nắm tay nắm chặt vang lên những tiếng răng rắc.

Môi mỏng khẽ mở, buột miệng thốt ra mấy chữ: “Thanh Phong chân nhân!”

Nhất định là do hắn ta, nếu không nữ nhân ngu ngốc kia cũng sẽ không chán ghét hắn như vậy.

Sáng sớm tinh mơ hắn đã bị nàng làm cho có phản ứng, hiện giờ lại không có cách nào để giải quyết, đành phải một mình ngâm trong suối nước nóng để hạ hỏa.

Sau một lúc, độ ấm của suối nước nóng hạ xuống, lạnh thấm vào tận xương.

Lãnh Mạc Tà mặc quần áo màu đen rời đi, trên người hắn là giá rét đông lạnh.

Hắn bước vào phòng ngủ, lúc này Kim Đản Đản đã mặc quần áo chỉnh tề đang ngồi trước bàn.

Nghe được âm thanh mở cửa, nàng đề phòng nhìn lại đây: “Khi nào thì ngươi thả ta đi?”

Khóe miệng Lãnh Mạc Tà gợi lên một độ cong, nụ cười của hắn đẹp đẽ như bách hoa đang nở rộ, nhưng độ ấm của không khí xung quanh lại giảm xuống mấy phần.

Hắn bước về phía nàng, nâng cằm nàng lên để nàng nhìn thẳng vào hắn, khuôn mặt tuấn tú để sát vào, cách môi nàng không đến năm centimet.