Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 254: Trúc mã hay tổng tài, chọn một trong hai (26)



Giọt nước trên tóc anh chảy xuống cằm anh rồi rơi vào chóp mũi của Kim Đản Đản.

Mùi hương trên người anh tràn ngập trong không khí, thơm mát như cỏ trúc, làm say lòng người.

Bạch Mặc nhếch môi nở nụ cười hút hồn. Kim Đản Đản hoảng hốt, thầm nghĩ cho dù bây giờ mặt mũi anh bầm dập nhưng nhìn ở khoảng cách gần, gương mặt anh vẫn đẹp trai tinh xảo đến vậy!

Bạch Mặc nhìn cánh môi phớt hồng mọng nước của Kim Đản Đản, còn dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng cọ qua.

Môi tê tê như bị điện giật, mặt Kim Đản Đản hơi đỏ lên, nhịp thở rối loạn.

“Cô nhóc, có được không?”

Giọng nói của anh vang lên, nghe sao mà êm tai và cuốn hút đến thế!

Kim Đản Đản tỉnh táo lại, không khỏi ảo não. Không ngờ cô lại u mê trước Bạch Mặc bị sưng mặt sưng mũi, đúng là choáng luôn!

“Không được!” Cô quay mặt đi, dời mắt sang chỗ khác.

Bạch Mặc khom người sát lại gần cô hơn nữa, hơi thở của anh phả lên mặt cô như có như không: “Cho anh được không?”

Kim Đản Đản lại quay sang nhìn anh, vành tai ửng đỏ. Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Không! Thể! Bạch Mặc, anh cút xuống cho tôi!”



“Ờ…” Bạch Mặc ngoan ngoãn cút xuống.

Kim Đản Đản cảm thấy không khí đã trở lại, dường như vừa rồi tất cả không khí đều bị anh cướp mất làm cô sắp không thở nổi.



Khi Bạch Mặc đưa Kim Đản Đản về nhà thì đã muộn lắm rồi.

Bà Lâm cầm cây chổi đuổi đánh anh: “Thằng ranh kia, con lại gieo họa cho Tâm Tâm nhà dì, muộn thế này con đưa nó đi đâu hả?”

“Dì nói cho con biết nhé, con đừng có ủ mưu hại Tâm Tâm nhà dì. Lúc nhỏ con nghịch ngợm phá phách dì đều nhẫn nhịn, sau này con đừng bắt nạt Tâm Tâm nhà dì nữa!”

Kim Đản Đản thấy Bạch Mặc bị đuổi đánh thật đáng thương. May mà hôm nay anh cứu cô kịp thời, không thì…

Nhưng cô không muốn nói ra sự thật khiến ba mẹ lo lắng, bèn cất lời khuyên nhủ: “Mẹ ơi, hôm nay công ty có việc bận nên con tan làm muộn, con gọi điện nhờ Bạch Mặc đưa con về đó.”

Bà Lâm nhìn tới nhìn lui giữa hai người, nửa tin nửa ngờ: “Thật vậy à?”

Kim Đản Đản đáp ngay: “Thật như vàng luôn!”

Bạch Mặc khoanh tay đứng ở bên cạnh, cảm thấy hơi tủi thân. Mẹ vợ tương lai có thành kiến với anh ghê nhỉ?



Bà Lâm nhìn Bạch Mặc bằng ánh mắt nghi ngờ. Bà kéo Kim Đản Đản sang bên cạnh rồi đè thấp giọng hỏi: “Tâm Tâm à, con tuyệt đối đừng thích thằng oắt kia nhé, sau này con cách xa nó ra một chút!”

“Mẹ ơi, vì sao mẹ nói vậy?” Kim Đản Đản thắc mắc, cô không hiểu tại sao lại thế.

Bà Lâm nhớ lại chuyện ngày xưa, lòng bập bùng lửa giận: “Hồi nhỏ nó phóng hỏa suýt đốt nhà mình con ạ. Trước đây nó nhổ trọi lông đuôi con gà nhà mình nuôi, không dưng lại ném phân chó gần nhà mình, bảo làm thế sẽ may mắn…”

Kim Đản Đản nghe xong, khóe miệng giật liên hồi: thì ra hồi nhỏ Bạch Mặc là nhóc quỷ nghịch ngợm!

Bạch Mặc nhìn bà Lâm đang khoa tay múa chân nói gì đó với vợ tương lai của mình, thỉnh thoảng lại thấy mẹ con họ liếc nhìn anh, anh biết ngay là họ đang nói xấu mình.

Bạch Mặc rướn cổ hét: “Dì Lâm ơi, không lâu sau chúng ta sẽ trở thành người một nhà đấy!”

Bà Lâm ném chổi về phía anh: “Ai là người một nhà với con?”

Bạch Mặc nở nụ cười xán lạn, kết hợp với mặt sưng mũi dập của anh có thể nói là gương mặt rực rỡ muôn màu: “Dì ơi, con và Tâm Tâm sẽ kết hôn nhanh thôi!”

Ông Lâm chạy từ trong nhà ra ngoài: “Tiểu Mặc, con nói gì cơ?”

Bạch Mặc khom người chào ông: “Thưa ba vợ, tình hình cụ thể thì con khỏi cần nói nhiều, nhưng Tâm Tâm nhất định phải chịu trách nhiệm với con!”

Anh chỉ để lại một bóng lưng, nghênh ngang lái xe rời đi.