Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 526: Nhưng thực ra thực lực của Tina cũng rất mạnh.



ùng hai cây cắm cắm nhẹ vào phần lưng của hai người bọn họ.

Anh cắm lên đấy bảy cây tăm.

Vị trí cắm tăm và thời gian cắm tăm khác nhau, sau khi cắm tăm được một lúc thì cây tăm từ từ chuyển sang màu đen.

Sau đó còn có một mùi hôi thối bốc ra từ mấy cây tăm đó.

Lý Phong nói với hai nhân viên: "Phiền các cô lấy giúp tôi hai cái thùng rác đến đây".

Nhân viên vừa mới cầm hai thùng rác đến, hai cô gái vốn đang đứng im không nhúc nhích đột nhiên run lên, cúi đầu vào thùng rác nôn thốc nôn tháo.

Đến lúc bọn họ ngẩng đầu lên, Hứa Hạo Nhiên đứng cạnh sợ hãi hét lên: "Ôi vãi, trong thùng rác có gì ý?"

Chương 838: Giun máu

Lúc này hai nhân viên cầm thùng rác cũng sợ mất mật, vội vàng ném nó xuống đất.

Hứa Mộc Tình và Tina nhìn thử, hai người ngạc nhiên khi thấy bên trong thùng rác có đám giun khiến người ta buồn nôn.

Đám giun này mảnh như sợi tóc nhưng nó rất dài, mỗi con dài tầm một cây bút máy.

Đám giun bò lúc nhúc trong thùng rác, nhìn cảnh này mà thấy phát tởm, buồn nôn.

Chúng nó bò rất nhanh, nhưng nhanh chóng dừng lại, lần lượt chết hết.

Ban đầu nó màu đỏ tươi nhưng sao khi chết lại chuyển thành màu nâu, nhìn như máu đông vậy.

Hai cô gái vừa mới nôn ra nhanh chóng tỉnh táo lại.

Hai người lập tức quỳ xuống trước mặt Lý Phong.

"Cảm ơn anh hùng đã cứu chúng tôi".

Lý Phong thờ ơ nói: "Tôi không phải anh hùng, theo cách các cô nói thì chỉ là thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ mà thôi".

"Tôi cũng khuyên hai người sau này đừng có mê trai nữa, thời buổi này càng đẹp trai thì càng có vấn đề".

Hai cô gái nhìn nhau xấu hổ cúi đầu.

Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh hỏi: "Anh rể, chuyện này là sao thế?"

"Vừa nãy em cũng thấy rồi đấy, trong người họ có một loài giun mảnh như sợi tóc".

"Chỉ có những môn phái gian ác mới có thể luyện ra nó, bọn họ chuyên dùng nó để khống chế người khác".

"Khi nó vào trong cơ thể con người sẽ nhanh chóng sinh sản".

"Người bình thường thì chỉ cần khoảng hai ngày là sẽ bị nó khống chế triệt để, sau đó trở thành con rối bị bọn họ điều khiển".

Hứa Hạo Nhiên ngạc nhiên che miệng mình, vội vàng nói: "Anh rể, vừa nãy em có bị trúng chiêu không thế?"

"Yên tâm đi, loại giun này chỉ có hiệu quả với phụ nữ thôi".

"Vậy chị em và công chúa có sao không?"

Không đợi Hứa Hạo Nhiên nói, Tina đứng bên đã nói chen vào: "Yên tâm đi, có tôi ở đây, cái thứ đó không chui vào người chị dâu được đâu".

Lúc Tina nói chuyện, cô ấy giơ bàn tay trắng nõn ra, trong tay cô ấy có hai con giun mảnh như sợi tóc, xác của nó đã chuyển sang màu nâu nằm cuộn tròn ở đó.

Lý Phong giơ một ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào bàn tay Tina, trong nháy mắt hai con giun lập tức biến thành tro bụi.

Lý Phong nói với Tina: "Em không cần giữ nó lại".

Lý Phong hiểu rất rõ tính tình Tina, cô ấy là con gái lại phải điều hành của một đất nước, đây là chuyện rất vất vả.

Cô ấy phải đối mặt với rất nhiều loại người, mỗi ngày cũng phải giải quyết rất nhiều chuyện rắc rối.

Nên cô ấy có thói quen lợi dụng tất cả tài nguyên bên cạnh mình.

Rõ ràng Tina rất hứng thú với loài giun này, cô ấy định mang về nghiên cứu nhưng lại bị Lý Phong phá đám.

Nhưng sau khi bị Lý Phong phát hiện cô ấy cũng không làm gì quá trớn, chỉ thè lưỡi tỏ vẻ đáng yêu, ánh mắt Hứa Hạo Nhiên thẳng tắp.

Rõ ràng chuyện thế này cô ấy đã làm trước mặt Lý Phong nhiều lần rồi.

Lý Phong cũng chiều Tina như anh trai chiều em gái vậy.

Hứa Mộc Tình đứng bên cạnh, ánh mắt cô nhìn Tina có chút hâm mộ.

Cô không phải hâm mộ hành động Tina làm với Lý Phong mà hâm mộ thực lực của Tina.

Nhiều người nhìn bề ngoài của cô ấy thì nghĩ cô ấy chỉ là một cô công chúa xinh đẹp mà thôi.

Nhưng thực ra thực lực của Tina cũng rất mạnh.

Đêm qua, hai người ngủ cùng giường, Tina đã thể hiện cho Hứa Mộc Tình xem thực lực của cô ấy.

Vì thế sự hâm mộ trong mắt Hứa Mộc Tình là vì thực lực của Tina.

Ở bên Lý Phong càng lâu Hứa Mộc Tình càng nhận ra thực lực của chồng mình sâu không lường được.

Mà Tina còn nói cho Hứa Mộc Tình biết thực lực mà cô nhìn thấy Lý Phong thể hiện không bằng 1% thực lực vốn có của anh.