Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 3386: Mọi người cẩn thận!



Đội trưởng tử sĩ dù đã tiếp nhận những đợt huấn luyện như địa ngục, lúc này cũng cảm thấy nhịp tim như ngừng lại.

Bởi vì bụi cây Băng Nhi chỉ, cách hắn không tới ba trượng.

Hắn vốn định trốn ở bụi cây đó, sau khi trốn vào rồi thì phát hiện không quá kín đáo, mới vứt bỏ bụi cây đó, lựa chọn nơi hiện tại.

Trước khi bỏ đi, hắn đã cố gắng hết sức để khôi phục lại dáng vẻ lúc trước của bụi cây, ai ngờ được Băng Nhi vẫn phát hiện điều khác thường?

Còn một gã tử sĩ khác cũng giống đội trưởng tử sĩ, nấp trên một cây đại thụ cách đó mấy chục thước.

Tình huống của hắn cũng giống với đội trưởng tử sĩ, vốn định chọn một cây đại thụ để ẩn nấp, sau khi lên cây thì phát hiện cây đó có một khe hở, có thể sẽ bị phát hiện, bèn đổi một cây khác.

Cành cây mà Băng Nhi chỉ, là lúc trước hắn làm gãy khi lên cây.

Nhánh cây đó cũng không to lắm, hơn nữa chỉ cách mặt đất hơn một trượng, không đi đến dưới gốc cây nhìn kỹ thì rất khó phát hiện, hắn cũng không để ý.

Kết quả là đã bị Băng Nhi phát hiện.

Đội phó đội cận vệ híp mắt cẩn thận nhìn mấy giây mới nhìn thấy nhánh cây của cái cây mà Băng Nhi nói: "Một nhánh cây thôi mà, không cần phải làm ầm ï lên vậy chứ? Có lẽ là thợ săn đi ngang qua làm gấy."

"Nhánh cây kia cách mặt đất tận một trượng bảy tấc, thợ săn nào có thể làm gãy nó?" Băng Nhi hỏi ngược lại.

"Vậy lỡ như là dã thú nào đó làm gãy thì sao?” "Nhánh cây kia mặc dù không to, nhưng cũng không nhỏ, các loại chim như gà núi rất khó làm gấy, tuy hổ báo có thể, nhưng trên thân cây cũng không có vết

cào của hổ báo!" Băng Nhi lại nói.

Đội phó còn muốn nói thêm gì đó, lại bị Kim Phi cắt đứt: "Sắp xếp hai người đi qua đó nhìn thử!"

Sau khi nói xong, Kim Phi còn nhìn Băng Nhi thật kỹ.

Không thể không nói, lời giải thích vừa rồi của Băng Nhi cực kì có lý, nhưng nguyên nhân khiến Kim Phi chú ý tới cô ta, là vì năng lực quan sát của cô ta.

Vị trí của nhánh cây kia cũng không rõ ràng, Băng Nhi lại chú ý tới, hơn nữa còn chú ý tới sự thay đổi của bụi cây.

Loại năng lực quan sát này hơn hẳn một bậc so với Hầu Tử, trí nhớ lại càng bỏ xa Hầu Tử tận mấy bậc.

Đội phó ngoài miệng thì không phục, thật ra thì trong lòng đã sớm phục rồi, vừa rồi chỉ là không biết nói sao cho phải thôi.

Bây giờ Kim Phi đã hạ lệnh, đội phó đã có bậc thang, bèn kêu hai cận vệ đi ra: "Các ngươi qua đó nhìn thử!"

"Vâng!" Hai cận vệ rút hắc đao đi tới.

Mặc dù đã nhận được cảnh báo của Băng Nhi, nhưng hai cận vệ cũng không thật lòng coi trọng.

Bởi vì nơi này quả thực quá gần làng Tây Hà và núi Thiết Quán, từ đáy lòng bọn họ không tin có người dám gây bất lợi cho Kim Phi ở chỗ này.

Thế nên bọn họ chỉ rút hắc đao ra, cũng không sử dụng súng kíp.

Đội trưởng tử sĩ ẩn nấp trong bụi cỏ thấy hai người bước ra khỏi hàng, oán hận nhìn Băng Nhi.

Hắn cũng định từ bỏ lần hành động này rồi, ai ngờ giữa chừng Băng Nhi lại xuất hiện, lại phát hiện sơ hở của bọn chúng, khiến đội trưởng tử sĩ lập tức có cảm giác đâm lao phải theo lao.

Tiếp tục hành động đi, Băng Nhi đã cảnh giác rồi.

Điểm chết người là Kim Phi cách điểm ám sát gần nhất của bọn chúng khoảng mấy chục trượng, lựu đạn căn bản ném không tới!

Tỷ lệ hành động thành công sẽ giảm bớt nhiều.

Hủy bỏ hành động thì bọn chúng có thể sẽ bị phát hiện. Đấn lúc đó khó mà thoát thân! Nghĩ vậy, đội trưởng tử sĩ không khỏi cắn răng, mím chặt môi.

Hai cận vệ lúc này mới vừa đi ra khỏi đội ngũ, đột nhiên nghe thấy một tiếng chim hót líu lo truyền tới từ phía trước.

Chim chóc trong núi thực sự quá nhiều, bọn họ không để ý, nhưng Băng Nhi và Sương Nhi lại thay đổi sắc mặt rõ rệt.

"Mọi người cẩn thận!"

Băng Nhi quát lớn, hai chân đạp mạnh lên lưng ngựa, phi thân lao về phía Kim Phi.