Xuyên Không Thành Minh Tinh Trà Xanh Bị Người Người Ghét Bỏ

Chương 5



Tiểu Anh chờ mãi không thấy Triệu Chi Ý nôn, mà sau khi về đến nhà thì lại nằm ngay đơ trên sô pha, lại như lúc trước tinh thần sa sút chỉ chăm chăm chơi game, khác biệt duy nhất chính là thỉnh thoảng sẽ lo lắng hỏi thăm chút tin tức về Đại Mộc?

Tiểu Anh: Nhập vai đến trình độ này, tôi cũng bội phục sát đất.

Tiếc là cô cũng không biết tình huống cụ thể của Đại Mộc ra sao. Lúc nhắn tin hỏi trợ lý của Đại Mộc thì phát hiện mình bị chặn??

Oan ức ghê, tôi có tội tình gì đâu!

Bên phía Đại Mộc không im lặng được lâu, đội ngũ truyền thông phải lên tiếng thanh minh, giải thích Đại Mộc nôn là do bị viêm dạ dày, bây giờ sức khỏe đã ổn định, mong người hâm mộ không cần lo lắng, vân vân...

Đương nhiên, lời giải thích này không đủ sức thuyết phục để giang cư mận ngừng suy đoán "giả vờ ăn rồi nôn thức ăn ra”, đặc biệt sức ăn của hắn còn thua một cô gái bình thường, chậc chậc chậc.

“Bình thường? Cô ta bình thường chỗ nào! Có cô gái bình thường nào mà ăn nhiều hơn tôi???”

Đại Mộc tức đến nỗi suýt hộc máu!

Nhưng không thể phủ nhận, bởi vì sự thật là hắn đã thua Triệu Chi Ý.

Hắn kiếm sống bằng nghề mukbang, tất nhiên sẽ hiểu và biết hết những mặt tối trong nghề của mình. Các video mukbang trong hay ngoài nước hắn đã xem không ít, là người trong nghề, hoặc nhiều hoặc ít có thể nhìn ra chút thật giả. Ví dụ như lúc livestream ăn uống, nhiều người nuốt cả quả táo, hoặc với những đồ ăn mềm như mì, bún, miến thì càng hợp lý để nuốt chửng.

Một người có dạ dày dù lớn đến mấy nhưng trong khoảng thời gian ngắn ăn hết lượng đồ ăn nhiều gấp mấy chục lần người bình thường vốn là không thể hấp thụ được, cho nên đa số sau khi quay xong sẽ nôn ra, đồ không nhai thì nôn ra càng dễ. Thậm chí có những video chỉ có nhai chứ không thấy nuốt thì người thông minh chỉ nhìn là hiểu.

Đại Mộc bụng to ăn khỏe hơn người bình thường một chút, xây dựng hình tượng “ăn thật, nuốt thật”, nhưng rốt cuộc có ăn thật, nuốt thật hay không, thì chính hắn là người rõ ràng nhất, và tất nhiên là không rồi.

Tuy nhiên, Triệu Chi Ý thì khác. Hắn đã quan sát cô ta ăn ở khoảng cách gần, cô ta ăn thật! Miếng nào cũng nhai kỹ nuốt chậm, không hề có vẻ gì là miễn cưỡng, khó chịu, cô ta thật sự đang hưởng thụ mỹ thực.

Chính vì vậy nên Đại Mộc càng tức, hắn không thể tin được là mình lại thua dưới tay Triệu Chi Ý, huống chi sao Triệu Chi Ý có thể ăn nhiều như vậy được? Cô ta làm cách nào? Hắn nghĩ mãi không thông!!

Từ nay về sau, hắn không dám gọi mình là Khai Tâm Quả nữa!

Hắn đã phụ sự gửi gắm của fandom!

Cáu!!!

Hắn có thể nhìn ra được Triệu Chi Ý ăn thật thì đám giang cư mận mắt tinh như mèo, soi được cả lỗ chân lông sao lại không thấy? Cái cách cô ta ăn đúng là độc nhất vô nhị!

Không chỉ vậy, biểu cảm của Triệu Chi Ý đã được làm thành meme:【Hoài nghi.JPG】, 【Tôi thử xem.JPG】, 【Thơm thế.JPG】, 【Có được không.JPG】 đã lan truyền phổ biến toàn mạng xã hội.

Còn cái meme【Có được không.JPG】Triệu Chi Ý hiền lành chớp mắt lại khiến hắn cảm nhận được sự sợ hãi khi bị trà xanh chi phối.

Bên này Cao Vĩ cũng không khá hơn là bao. Hắn không ngờ Triệu Chi Ý phá chiêu của hắn nhẹ nhàng như vậy?

Hắn để Triệu Chi Ý tham gia livestream của Đại Mộc vốn chính là muốn chơi cô ta một vố, chứ không phải là để cô ta rũ bùn đứng dậy một lần nữa. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để xem kịch vui, nhưng tình huống bây giờ là sao?

“Đại Mộc ăn đến nôn mửa phải đưa tới bệnh viện khẩn cấp!!!”

“Triệu Chi Ý lo lắng nhìn theo Đại Mộc được nâng lên xe cứu thương!”

“Triệu Chi Ý - cao thủ giấu mình! Con ngựa đen trong giới Mukbang! Người con gái thay thế được Đại Mộc!”

“Triệu Chi Ý tính làm Mukbang-er ư? Đáng mong đợi đấy!”

“Xem Triệu Chi Ý ăn tôi còn muốn ăn, không như gã nào đó, chỉ muốn nôn!”

“Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng tôi cũng muốn xem Triệu trà xanh làm mukbang.”

“Tôi cũng muốn xem, tôi bị kén ăn từ nhỏ nhưng sau khi xem xong video của cô ấy, tôi cũng thấy thèm ăn rồi nè!”

Triệu Chi Ý ăn một lần thành danh, danh tiếng đen như nhọ nồi lúc trước cũng nhờ ăn mà cải thiện một xíu?

Không được!

Cao Vĩ rất tức tối, bắt đầu phe phẩy kịch bản của một chương trình tạp kỹ trong tay, gọi cho Tiểu Anh: “Cô coi chừng Triệu Chi Ý, đừng cho cô ta làm cái mukbang gì đó, mất giá. Mấy ngày tới cũng đừng ra cửa. Có chuyện gì cũng phải báo cho tôi biết ngay!”

Tiểu Anh dạ vâng đồng ý rồi chần chừ nói: “Anh Cao à, chị Chi Chi nhờ làm mukbang mới lấy lại được chút hảo cảm, chúng ta có thể nhân cơ hội này mà…”

Cao Vĩ ngắt lời: “Câm miệng! Cô là người đại diện hay là tôi là người đại diện? Nghe cô hay nghe tôi!”

“… Nghe anh.”

Cúp điện thoại, Tiểu Anh thở dài, nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, lại lên mạng đọc tin tức. Từ khoá tìm kiếm nóng “Đại Mộc giả vờ ăn rồi nôn ra” đã được gỡ xuống, tìm kiếm “Đại Mộc viêm dạ dày” lại lên, vừa nhìn là biết do team truyền thông của Đại Mộc làm.

Cô lướt tin tức một lúc thì thấy vô vị nên đứng dậy ra phòng khách rót cốc nước uống.

Đêm khuya tĩnh lặng, bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, phòng khách im ắng, tự nhiên cô lại thấy sợ, cứ có cảm giác ngoài cửa sổ đang có người nhìn mình chằm chằm nên uống nước xong là vội vàng về phòng, nhưng mới đi được hai bước cô đột nhiên dừng chân!

Không biết có phải ảo giác không, cô nghe thấy âm thanh kỳ lạ, loáng thoáng lúc có lúc không, như tiếng người con gái đang ngâm nga hát...

Tiếng hát này hình như truyền tới từ phòng ngủ trước mặt. Phòng ngủ của cô và Triệu Chi Ý sát nhau, tiếng hát rập rờn không rõ là truyền ra từ phòng cô hay là truyền ra từ phòng của Triệu Chi Ý.

Giai điệu này rất quen, hồi cụ cô mất, cô đã được nghe ba ngày ba đêm……

Là tiếng nhạc niệm lúc đưa ma!

Mới đầu cô còn tưởng mình nghe lầm nên im im lắng nghe một lúc để xác định, nhưng tiếng hát vẫn lập lờ bên tai như quỷ đòi mạng!

Lập tức sống lưng lạnh toát! Sợ tới mức da đầu tê dại!

“A ——!!!”

Cô hét toáng lên! Bản năng khi sợ hãi sẽ tìm đến đồng loại khiến cô không kịp nghĩ đã vọt tới trước cửa phòng Triệu Chi Ý, điên cuồng đập cửa, nức nở gọi: “Chị Chi Chi, chị Chi Chi! Chị mau ra đây đi!”

Một lát sau, cửa phòng ngủ mở ra. Triệu Chi Ý mặc đồ ngủ, đi chân đất, cũng hoảng hốt: “Làm sao thế? Làm sao thế?! Có chuyện gì!!”

Tiểu Anh sợ chết khiếp, bất chấp việc Triệu Chi Ý ghét bị người khác quá thân cận, ôm chặt lấy cánh tay cô ấy nói: “Chị Chi Chi, chị có nghe thấy tiếng gì không?”

“Tiếng gì? Có nghe thấy gì đâu.” Triệu Chi Ý lắc đầu, cẩn thận lắng lắng tai nghe. Tiểu Anh cũng bình tĩnh lại, không dám thở mạnh, hai mắt bất an liếc ngang liếc dọc.

Hai người im lặng đứng ở cửa một lát, nhưng xung quanh im ắng, không hề nghe thấy tiếng động gì.

Mặt Tiểu Anh càng tái xanh, rõ ràng cô nghe thấy tiếng người con gái hát đưa ma, sao bây giờ lại không nghe thấy gì nữa?

Cô khóc không ra nước mắt: “Em nghe thấy thật mà, thật đấy…”

Nhà này có ma rồi!

Nhưng câu này cô không dám nói ra.

Triệu Chi Ý lắng nghe một lát xác thực không nghe thấy tiếng gì kì quái, hơn nữa ngôi nhà này rất sạch sẽ, không có ma quỷ, oan hồn nào cả. Cô vỗ vỗ vai Tiểu Anh nói: “Chắc cô ngủ không ngon giấc nên bị ảo giác thôi. Cô cứ thư giãn rồi về phòng ngủ một giấc, không có chuyện gì đâu, nếu có gì thì cô cứ gọi tôi.”

“Không không không không không!” Tiểu Anh điên cuồng lắc đầu, chuyện vừa rồi khiến cô không dám về phòng ngủ nữa, kể cả là ảo giác thật thì cô cũng không dám! Triệu Chi Ý thấy cô trợ lý của mình sợ thực sự nên cho phép cô ấy ngủ cùng mình. Tiểu Anh lập tức ôm đệm chăn đến phòng Triệu Chi Ý, ngủ dưới sàn!

Chị Chi Chi của cô tuy trà xanh đến xuất thần nhập hóa, nhưng cô lại thấy thích thế! Sau khi Tiểu Anh nằm xuống, Triệu Chi Ý không chơi di động nữa, ném di động sang một bên chưa tới vài phút đã say giấc nồng.

Tiểu Anh:…

Trong bóng tối, Tiểu Anh nhắm mắt nhưng không tài nào ngủ được, đến cả xoay người cũng không dám, nhưng quả thực cô không nghe thấy tiếng hát ma quái kia nữa. Thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng được một chút, nhưng vẫn trằn trọc đến gần sáng mới chợp mắt được một tý.

Sớm hôm sau, Tiểu Anh mang cặp mắt gấu trúc, uể oải, phờ phạc vào bếp làm salad xà lách thịt bò, hâm nóng sữa, chuẩn bị một bát hoa quả cà chua, việt quất.

Triệu Chi Ý cúi đầu nhìn thoáng qua, thật sự vô cùng thương nhớ Đại Mộc. Nhưng nghe nói hắn bị viêm dạ dày, phải ăn đồ thanh đạm, nghỉ ngơi nhiều, hẳn là không thể mời mình đi ăn được rồi.

“Tiểu Anh, cô có WeChat của Đại Mộc không?”

“…”

Tiểu Anh đáp: “Bây giờ thì không, em bị trợ lý của Đại Mộc chặn nick rồi.”

Triệu Chi Ý “ừm” một tiếng, không bực tức, chỉ thấy hơi tiếc. Một trọc phú như hắn chắc chắn có rất nhiều người muốn kết bạn.

Tiểu Anh: Chị Chi Chi của mình hình như đã lên một đẳng cấp khác, không hề tức tối hay cáu bẳn?

Buổi chiều, trên mạng lại xôn xao vì một tin hot, nghe nói người trong bệnh viện đồn rằng Đại Mộc không cam lòng khi thua một đứa con gái, đột nhiên ầm ĩ đòi ăn, không cho ăn thì đập phá, gầm rú như điên như dại, không ai thuyết phục nổi! Sau đó được tiêm thuốc an thần mới yên tĩnh lại, nhưng khi thuốc hết tác dụng thì lại bắt đầu điên cuồng đòi ăn! Không thể cản được!

Rất có thể hắn bị sốc nên hoá điên rồi!.

Người đại diện của Đại Mộc ngay lập tức lên tiếng đính chính: Đại Mộc vẫn bình an, hy vọng mọi người không tin những tin đồn vô căn cứ trên mạng, vân vân...

Tiểu Anh cũng kinh ngạc: “Rốt cuộc Đại Mộc bị làm sao vậy?”

Triệu Chi Ý mẫn cảm nghe được hai chữ, ngẩng đầu: “Đại Mộc?”

Tiểu Anh: “…” nói lại tin tức cho Triệu Chi Ý nghe. Triệu Chi Ý nghe xong cũng ngỡ ngàng. Tiểu Anh nói: "Đồn đoán trên mạng chưa chắc đã đáng tin, có thể là đối thủ của Đại Mộc phao tin giả để bôi nhọ hắn.”

Triệu Chi Ý chớp mắt: “Vậy hả, không sao thì tốt, tôi yên tâm rồi.” rồi vùi đầu tiếp tục chơi game.

Tiểu Anh:…

Lúc này, cô đang mê mệt trò Pikachu, Tiểu Anh nghe thấy tiếng biubiubiu phát ra từ di động tức ói mà không nói được.

Nhưng mấy ngày sau Tiểu Anh phát hiện trợ lý của Đại Mộc đã bỏ chặn mình? Bởi vì cô nhận được tin nhắn của bên đấy.

Muốn cởi nút thì phải tìm người buộc nút, phía Đại Mộc hy vọng Triệu Chi Ý có thể tới bệnh viện thăm Đại Mộc, rồi khuyên nhủ hắn.

Triệu Chi Ý không thể từ chối vì dù gì cũng đã ăn cơm Đại Mộc mời. Lúc làm quỷ, ăn đồ cúng của ai thì phải phù hộ cho họ.

Triệu Chi Ý nghiêm túc tự hỏi: “Sao Đại Mộc phải cần tôi khuyên nhủ, tôi biết khuyên hắn thế nào đây?”

Tiểu Anh:…