Xuyên Không Thành Minh Tinh Trà Xanh Bị Người Người Ghét Bỏ

Chương 22: Trong phòng chờ kí cam kết giữ bí mật





Nửa tiếng sau, máy bay hạ cánh. Lúc này dưới mặt đất đã chuẩn bị sẵn sàng. Xe cứu thương, xe cảnh sát, bác sĩ, hộ sĩ, cảnh sát đều tới cả. Bên ngoài sân bay thậm chí còn có phóng viên và fan hâm mộ nghe tin đổ xô tới, càng đừng nói tới mấy tiêu đề “Máy bay của Vân Triết, Hạ Tiếu Tiếu gặp nạn”, “Cầu nguyện Vân Triết bình an”, “Tiếu Tiếu chúng em chờ chị trở về” đã lên hot search hơn một giờ liền.

Vân Triết và Hạ Tiếu Tiếu là hai diễn viên chính của “Tiên Trần”, lại cùng đồng thời xảy ra chuyện nên càng khiến “Tiên Trần” chưa phát sóng đã hot, tăng mức độ nổi tiếng của bộ phim lên cao ngất.

Có điều lúc này Vân Triết và Hạ Tiếu Tiếu vẫn chưa biết bên ngoài loạn như thế nào, bởi vì máy bay vừa hạ cánh cảnh sát đã ập tới. Những người bị thương nặng được đưa tới bệnh viện, những người lành lặn có thể tự rời đi thì bị đưa tới một căn phòng tách biệt, bị tịch thu thiết bị liên lạc và bị yêu cầu kí vào một hợp đồng phải giữ bí mật chuyện đêm nay, không được nói cho người khác biết, nếu không tuân thủ sẽ bị truy cứu trách nhiệm pháp lý.

Lòng người vốn đã lo sợ, nhìn tình huống này, suy đoán trong lòng lại càng thêm chắc chắn.

“Cho nên thật sự có ma quỷ sao?”

“Mấy ông bà có thấy trước ngực hai người mặc đồng phục viết chữ gì không? “Cục quản lý đặc biệt”! Có phải cái thứ đặc biệt mà tôi nghĩ không?”

“Trời ơi, ra là trên đời này thật sự có ma quỷ!”

“Ban nãy tôi còn thấy có cả đạo sĩ, hình như là đạo trưởng Thích Minh từ chùa Bạch Vân ở ngoại ô thành phố?”

Hạ Tiếu Tiếu ngồi trên ghế, nghe mọi người xì xào bàn tán, cảm thấy rất mơ hồ, ma quỷ? Nghe chẳng khoa học chút nào.

Lúc máy bay rung lắc mạnh cô bị hôn mê bất tỉnh, trên người ngoại trừ mấy vết thâm tím do va đập, thì trán còn bị đập, chảy rất nhiều máu. Lúc cô tỉnh lại thì máy bay đã hạ cánh rồi, cho nên không biết đã xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian ấy, hiện giờ nghe mọi người thảo luận thì không thể tin nổi.

Cô nhịn không được nhìn về phía Vân Triết đang ngồi cúi gằm mặt. Trợ lý của anh ấy bị thương nặng nên đã được đưa đi bệnh viện, bây giờ anh ấy chỉ có một mình. Hơn nữa từ lúc vào đây, anh chỉ cúi đầu ngồi yên một chỗ, không giao lưu với ai, vô cùng lặng lẽ.

Ngoài ra, trên cổ anh nổi bật dấu tay xanh tím. Cô gần như có thể tưởng tượng ra hình ảnh anh bị bóp cổ thở thoi thóp. May là lúc ấy cô thuyết phục được bốn gã hành khách nam tới khoanh thương gia hỗ trợ, bằng không anh ấy rất có thể đã chết vào lúc đó rồi.

Hạ Tiếu Tiếu nghĩ nghĩ, lấy một chai cà phê trong tay trợ lý đưa qua:

- “Thầy Vân có ổn không? Có muốn uống cà phê không?”

Vân Triết:

- “Không cần.”

Hạ Tiếu Tiếu cười cười dịu dàng, vừa định ngồi xuống thì Vân Triết nói tiếp:

- “Xin lỗi, tôi muốn được yên tĩnh một mình.”

- “…… Được thôi.”

Cô cũng không tức giận, hiểu chuyện ừ một tiếng, cầm cà phê quay về. Vân Triết vốn là một người đàn ông lạnh lùng, cô đã biết điều này từ lâu rồi.

Đúng lúc này Triệu Chi Ý đi từ ngoài vào, cô không đội mũ cũng không đeo khẩu trang, khuôn mặt nhỏ nhắn, sạch sẽ, xinh đẹp lộ diện trước mặt mọi người. Hạ Tiếu Tiếu liếc cái đã nhận ra, thấy cô ta đi tới ngồi xuống bên cạnh Tiểu Anh.

Trước đó, cô cũng không biết bản thân mình ngồi chung máy bay với Triệu Chi Ý? Nghĩ tới cái tính yểu điệu của Triệu Chi Ý, chắc là lúc trên máy bay cũng sợ đến mức kêu la thảm thiết.

Cô dời mắt đi, không nhìn nữa, làm như không biết cô ta có ở đây, nhưng không ngờ lại phát hiện ra ánh mắt của Vân Triết cũng dừng trên người Triệu Chi Ý? Anh ấy nhìn cô ta trong chốc lát, sau đó mới thu mắt, nhắm mắt dưỡng thần.

Hạ Tiếu Tiếu thấy hơi là lạ. Anh ấy nhìn cô ta làm gì? Cũng là vì kinh ngạc giống cô sao?

Cùng lúc đó, mấy người lúc trước đang ồn ào tán chuyện đều đứng hết dậy, sôi nổi đi về phía Triệu Chi Ý, ngồi chung quanh cô nhỏ giọng nói chuyện.

Bọn họ có cảm nhận đặc biệt tốt về Triệu Chi Ý. Cô vốn trông cực kì xinh đẹp, lúc này sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, trông có vẻ hoang mang, sợ hãi. Thấy cũng có chút đáng thương, lại nhớ đến chuyện cô mảnh mai, yếu đuối vậy mà lại sẵn lòng xông lên vật lộn với kẻ bắt cóc để cứu người, mọi người không khỏi bội phục sự dũng cảm này.

Nói chuyện nghe cũng hiền lành, dịu dàng, không hề giống với lời đồn trên mạng.

“Cô bị họ gọi đi nói chuyện riêng nữa à?”

“Bọn họ có nói gì không?”

“Aizz, vừa rồi bọn tôi có đi hỏi chuyện cỗ thi thể kia là như thế nào, nhưng bọn họ không trả lời!”

“Trên đời này có những chuyện ma quái khoa học không giải thích được đúng không……”

“Bọn họ thật sự không nói gì với cô à? Chắc là bị ép phải giữ bí mật đúng không?”

Triệu Chi Ý nhìn mọi người, sau đó giơ tay phải lên làm động tác “túm”, nhỏ giọng đáp:

- “Cũng không nói gì cả. Bọn họ chỉ hỏi tôi đã chế phục gã kia như thế nào, tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ cảm thấy có thể là tôi đã dùng tuyệt kĩ tinh túy mà đa số người Hoa Hạ đã dùng suốt 5000 năm nay??”

Mọi người: “???”