Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 332: Ngươi Cũng Không Tệ





Cửu Vương Gia thấy Tô Tử Mạch tức giận không khỏi hoảng hốt la lên: “Tô cô nương bớt giận, bổn vương nhất thời hồ đồ nên nói linh tinh, chúng ta không nói đến thần tôn đại nhân nữa.


Nghe thấy vậy Tô Tử Mạch mới cười nói: “Như vậy còn tạm được, bây giờ ngươi có dự định gì không, Cửu Vương Gia ngươi cũng không giống loại người ngồi yên chờ chết, chắc hẳn ngươi đã suy nghĩ đến chuyện làm thế nào để hóa giải khốn cảnh trước mắt rồi nhỉ?”
Lúc này sắc mặt Cửu Vương Gia cũng trở nên nghiêm túc hẳn, hắn ta nói: “Tô cô nương nói đúng, những ngày qua bổn vương vẫn luôn tự hỏi chuyện này, tuổi của Âu Dương Bá Thiên còn nhỏ nhưng lòng muông dạ thú, không lâu sau khi trở thành thái tử hắn ta đã âm thầm cấu kết với các đại thần trong triều đình, nghiêm trọng nhất chính là đến cả đại tướng quân trấn giữ biên cương La Diệu và các tướng sĩ khác cũng bị hắn ta lôi kéo, tuy bọn họ nắm giữ quyền thế nhưng cũng không phải không có cách phá giải, chỉ có chuyện binh quyền cũng bị Âu Dương Bá Thiên khống chế là khó xử lý nhất.


Cửu Vương Gia vừa nói được một nửa thì Tô Tử Mạch đột nhiên lên tiếng: “Đợi một chút, vừa rồi ngươi nói đến đại tướng quân trấn giữ biên cương La Diệu có phải La Diệu rất lợi hại hay không, dưới trướng của hắn ta có bao nhiêu binh lính?”
“Tô cô nương, lúc trước ngươi ở Dạ Lan Quốc thì La Diệu vẫn còn đang đóng quân ở biên cương, ngươi không biết sự lợi hại của hắn ta cũng là chuyện bình thường, La Diệu này chính là cường giả linh đế, dưới trướng của hắn ta có gần một nửa binh sĩ của Dạ Lan Quốc, có thể nói hắn ta là người dũng mãnh nhất ở Dạ Lan Quốc.



Nghe thấy Cửu Vương Gia ca ngợi La Diệu hết lời như vậy, vẻ mặt của Tô Tử Mạch và Bảo Bảo đều lộ ra vẻ cổ quái, Tô Tử Mạch còn nhẫn nhịn một ít, nhưng Bảo Bảo là trẻ con rốt cục không chịu được đã bật cười thành tiếng.

Cửu Vương Gia thấy thế không nhịn được hỏi Bảo Bảo: “Bảo Bảo, con cười cái gì, chẳng lẽ con cũng đã từng nghe thấy danh tiếng của La tướng quân rồi sao?”
Bảo Bảo nghe thấy vậy thì cười nói: “Ha ha ha, La Diệu mà ngươi nói chính là tên bại tướng dưới tay phụ thân ta, bây giờ đã trở thành tù binh của mẫu thân ta, đang nằm ở trong bụi cỏ bên ngoài vương phủ kia kìa.


“Cái gì, La tướng quân đang nằm ở trong bụi cỏ bên ngoài vương phủ sao?”.

Truyện Trọng Sinh
Sau khi nghe Bảo Bảo nói xong Cửu Vương Gia kinh ngạc, căn bản không tin những lời Bảo Bảo vừa nói là thật.

Lúc này Tô Tử Mạch mới gật đầu nói: “Bảo Bảo nói không sai, cái tên La Diệu kia xác thực là đang ở bên ngoài, nhưng mà bây giờ tu vi của hắn ta đã bị phong ấn tạm thời, cho nên hắn ta không khác gì một người bình thường cả, nhưng mà nghe những gì ngươi vừa nói, nếu như năng lực của hắn ta thực sự mạnh như vậy thì chúng ta có thể lợi dụng một chút.


Phải mất một lúc lâu Cửu Vương Gia mới thoát khỏi kích động, vẻ mặt sốt sáng nói với Tô Tử Mạch: “Tô cô nương, nếu đúng là có thể khiến La Diệu làm việc cho chúng ta, vậy khi đối phó với Âu Dương Bá Thiên sẽ tăng thêm phần thắng, chỉ tiếc bây giờ ở bên ngoài vương phủ đều là thân tín của Âu Dương Bá Thiên canh gác, nếu không chúng ta trực tiếp đưa La Diệu vào đây để cùng nhau thương lượng đối sách thì còn gì tốt hơn.


Tô Tử Mạch nghe thấy vậy cười nói: “Được rồi, chuyện này để lát nữa ta sẽ đi xử lý, bây giờ ngươi nói tiếp đi, ngoại trừ binh quyền thì còn có chuyện gì cần chú ý hay không?”
Thấy Tô Tử Mạch nói như vậy, lúc này Cửu Vương Gia mới tiếp tục nói: “Nếu có thể đoạt lại binh quyền một lần nữa thì chúng ta đã có thể làm thay đổi thế cục rồi, nhưng ngoài binh quyền ra thì chúng ta cần phải có một cái cớ mới được, dù sao bây giờ Âu Dương Bá Thiên là thái tử do chính hoàng huynh khâm điểm, toàn bộ Dạ Lan Quốc không ai không biết, nếu cứ thế lật đổ Âu Dương Bá Thiên thì rất khó khiến dân chúng phục tùng.


Tô Tử Mạch nghe xong những lời này của Cửu Vương Gia, nàng không cần suy nghĩ đã nói thẳng: “Cái này thì càng đơn giản, nếu Âu Dương Bá Thiên là thái tử do lão hoàng đế sắc phong thì chỉ cần một ngày lão hoàng đế không lui thì ông ta vẫn là hoàng đế, những hành động của Âu Dương Bá Thiên chắc chắn lão hoàng đế đã nhìn thấy, chỉ cần để cho lão hoàng đế viết một đạo thánh chỉ khác để phế bỏ vị trí thái tử của Âu Dương Bá Thiên là được rồi, đến lúc đó có thể chọn một vị hoàng tử nào đó ngoan ngoãn nghe lời lên làm thái tử, mọi chuyện xong xuôi.



Tô Tử Mạch vừa nói xong thì vẻ mặt của Cửu Vương Gia đột nhiên trở nên đau buồn: “Haizzz, có điều Tô cô nương không biết, con nối dõi của hoàng huynh vốn không nhiều lắm, sau khi Âu Dương Bá Thiên trở thành thái tử hắn ta đã lên kế hoạch giết hết mấy vị hoàng tử khác, bây giờ tuổi tác của hoàng huynh cũng đã lớn rồi chỉ sợ không thể nào sinh con được nữa, ngoại trừ Âu Dương Bá Thiên thì làm gì còn hoàng tử khác có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế.


Tô Tử Mạch nghe nói như vậy thì đột nhiên nhìn chằm chằm vào Cửu Vương Gia, hắn ta thấy vậy hơi không tự nhiên nói: “Tô cô nương, tại sao lại nhìn chằm chằm bổn vương như vậy, lời nói vừa rồi của bổn vương đều là sự thật, ta không có đùa với ngươi.


“Ta biết những gì ngươi nói đều là sự thật, ý của ta là bây giờ đã không có hoàng tử khác nữa rồi, vậy thì có thể tìm vương gia đến kế thừa ngôi vị hoàng đế, ta thấy ngươi cũng không tệ, dù sao các ngươi đều là người một nhà, chỉ cần Dạ Lan Quốc vẫn nằm trong tay người Âu Dương các ngươi là được, còn người nào lên thừa kế ngôi vị hoàng đế chẳng được.


Tô Tử Mạch vỗ vỗ bả vai Cửu Vương Gia nói: “Cửu Vương Gia, chúng ta đã quá hiểu ngươi rồi, ngươi cũng đừng tự coi nhẹ bản thân.

Tuy rằng ngôi vị hoàng đế này rất cao quý nhưng cũng phải gánh vác được trọng trách tương xứng mới được, Cửu Vương Gia ngươi muốn nhân phẩm có nhân phẩm, muốn tài hoa có tài hoa, bây giờ để cho ngươi cơ hội phục vụ cho nhân dân, đương nhiên ngươi phải biết nắm bắt cơ hội mới được.


“Tô cô nương đừng nhắc lại chuyện này, bổn vương! ”
“Cốc cốc cốc.


Cửu Vương Gia đang nói dở thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Cửu Vương Gia vội vàng giấu kỹ Tô Tử Mạch và Bảo Bảo, lúc này mới đi ra mở cửa phòng.


Không lâu sau Cửu Vương Gia đã trở lại phòng, mà trong tay Cửu Vương Gia còn cầm thêm một hộp cơm.

Tô Tử Mạch thấy vậy thì vội vàng hỏi: “Cửu Vương Gia, người vừa rồi là người đưa cơm cho ngươi sao?”
Cửu Vương Gia nghe vậy thì cười thần bí nói: “Đúng là đưa cơm, nhưng lại không chỉ đưa cơm thôi đâu.


Cửu Vương Gia vừa nói vừa mở hộp đựng cơm ra, nhưng hắn ta cũng không lấy thức ăn ra, mà lục lọi nắp hộp cơm một lúc, chỉ thấy ở bên trong nắp hộp cơm còn cất giấu một tờ giấy.

Cửu Vương Gia vừa lấy giấy vừa giải thích cho Tô Tử Mạch: “Tô cô nương, tuy bổn vương bị giam lỏng lại còn bị Âu Dương Bá Thiên giám sát, nhưng bổn vương lại còn không ít thủ hạ trung thành và tận tâm, bọn họ sẽ nhân cơ hội đưa cơm để truyền tin tức cho bổn vương, bởi vậy tuy bổn vương chân không bước ra khỏi cửa nhưng lại có thế hiểu rõ thế cục lúc này như vậy, mà đợi bổn vương xem xem lần này truyền đến tin gì đã.


Vừa nói Cửu Vương Gia vừa mở bức thư ra xem, không lâu sau sắc mặt của Cửu Vương Gia đột nhiên thay đổi, hắn ta nói: “Không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.


“Cửu Vương Gia, đã xảy ra chuyện gì vậy, trong thư đã viết cái gì?”
Nhìn Cửu Vương Gia đọc xong lại có phản ứng lớn như vậy, trong lòng Tô Tử Mạch rất tò mò, nếu không phải xảy ra chuyện lớn thì Cửu Vương Gia cũng sẽ không thất lễ như vậy.

.