Xuân Ý Nháo

Chương 47: Chương </span></span>25-1



Thực sự là mệt muốn chết, Nguỵ Vô Tiện ngủ một lèo tới trưa, sau đó bị Lam Vong Cơ đánh thức, Lam Vong Cơ gọi hắn dậy ăn cơm, nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nhưng không thể không ăn cơm.

Nguỵ Vô Tiện miễn cưỡng mở mắt ra, vừa định lên tiếng oán giận vài câu, mới hơi nhúc nhích, đã kêu to thảm thiết, thắt lưng bị đau đến mức giống như không còn của mình nữa, nhưng giữa kẽ mông thì mát lạnh, toàn thân cũng thoải mái sạch sẽ, liền biết chắc chắn rằng khi hắn ngủ Lam Vong Cơ đã giúp hắn rửa sạch, còn sợ hắn khó chịu nên xức thuốc cho hắn.

Lam Vong Cơ đã gọi món cháo dễ tiêu hoá từ sớm, đem chén bưng tới, Nguỵ Vô Tiện trừng mắt liếc y một cái, giận dỗi nằm bẹp trên giường, nói: "Không ăn, ngươi nào đó quá hung dữ, ta nhúc nhích không nổi".

Dáng vẻ đó của hắn quá đáng yêu, ánh mắt Lam Vong Cơ chớp động, đưa tay qua xoa xoa bên hông cho người ta, Nguỵ Vô Tiện thoải mái rên hừ hừ một tiếng, sau đó lười biếng để mặc Lam Vong Cơ sờ soạng vỗ về trên người mình, một hồi xương cốt cũng mềm ra, Lam Vong Cơ lại hỏi hắn: "Tốt hơn chưa?"

Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu, Lam Vong Cơ mới đỡ hắn dậy, đưa cháo đút đến tận miệng, "Ít nhiều gì cũng ăn một chút".

Mỗi lần y hành động dịu dàng thế này cũng đều khiến Nguỵ Vô Tiện không thể nào từ chối, thầm nghĩ tiểu cũ kỹ này thật xấu quá, đem hắn ăn sạch sẽ, nhưng quan trọng là hắn còn nhận ra mình rất vui vẻ.

Nhưng vì giận dỗi, nên không biểu lộ ra mặt, nhìn thoáng qua chén cháo, nói: "Không có thịt nha".

Lam Vong Cơ lập tức đứng dậy, nói: "Ta lại đi lấy chén khác".

"Này, thôi, ta đói bụng, ăn chén này đi vậy". Nói xong kêu Lam Vong Cơ quay lại, há miệng ăn một ngụm, Lam Vong Cơ lại múc một muỗng, Nguỵ Vô Tiện nói: "Nóng". Lam Vong Cơ liền thổi thổi trước, sau đó mới đưa qua, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc không giả vờ được nữa, khoé miệng cong lên, hài lòng nuốt vào một ngụm.

Nguỵ Vô Tiện làm sao mà thích ăn cháo, đặc biệt là cháo trắng, canh suông quả thuỷ có cái gì ngon đâu, nhưng Lam Vong Cơ đút cháo, cảm thấy đặc biệt ngọt, hắn ăn hết chén cháo kia, cuối cùng nằm sấp trên giường, Lam Vong Cơ tiếp tục mát xa cho hắn một hồi nữa. Nguỵ Vô Tiện cực kỳ hưởng thụ, những lời nói oán giận gì đó vứt hết ra sau đầu, mở miệng với giọng điệu ngọt ngào: "Lam Trạm, Lam Trạm, bên trên một chút, nè, ừ ừ, đúng là chỗ đó".

Lam Vong Cơ im lặng nghe hắn sai bảo, từng chút từng chút dỗ dành hắn cho tốt, nhìn Nguỵ Vô Tiện cười đến là vui vẻ, nghĩ chắc là hết giận rồi, gọi hắn một tiếng: "Nguỵ Anh".

"Hả?" Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại, mặt Lam Vong Cơ đã sát bên, nhân lúc hắn còn chưa chuẩn bị liền hôn lên đôi môi mềm mại kia một cái, sau đó ngồi dậy tiếp tục động tác mát xa.



Nguỵ Vô Tiện lập tức chết sững tại chỗ, Lam Vong Cơ rũ mắt, lông mi hơi hơi rung động, cũng không nhìn hắn, làm như đang tập trung mát xa cho hắn. Không hiểu sao cảm thấy mặt mình nóng lên, Nguỵ Vô Tiện chôn mặt vào gối, dán mặt vào chỗ mềm mại đó để khuôn mặt mình bớt nóng, thầm nghĩ tiểu cũ kỷ này, quá đáng mà.

***

Phải về Vân Thâm Bất Tri Xứ, Nguỵ Vô Tiện cũng không thể thật sự để Lam Vong Cơ cõng, chỉ cọ cọ Tị Trần, cùng nhau ngự kiếm mà thôi. Đến sơn môn quen thuộc kia, hai người hạ xuống, môn sinh canh giữ sơn môn hành lễ với hai bọn hắn, Nguỵ Vô Tiện mệt chết, tuỳ ý lên tiếng, xoa xoa cái eo rồi đi vào trong, Lam Vong Cơ sợ hắn mệt, theo sát bên người, chuẩn bị sẵn sàng có thể cõng hắn bất cứ lúc nào.

Môn sinh canh cửa kia nhìn hai người này, trong lòng cảm thấy tình cảm của Lam nhị công tử và Nguỵ công tử thật là tốt, còn cùng ngự kiếm chung nữa chứ.

"Lam Trạm, ngươi có phải định đi tìm Trạch Vu Quân không?" Nguỵ Vô Tiện hiện giờ thật sự là không thể đi nhanh, hết sức chậm chạp bước đi, hỏi y.

Lam Vong Cơ gật gật đầu, nói: "Cần phải báo cáo kỹ càng tỉ mỉ tình huống cho huynh trưởng".

Nguỵ Vô Tiện đỡ eo, nói: "Vậy ngươi đi đi, ta về Tĩnh Thất trước, mệt chết thôi".

Lam Vong Cơ nhìn hắn với ánh mắt ngượng ngùng, nhúc nhích, rồi lại nói: "Vậy ngươi đi chậm một chút".

Nguỵ Vô Tiện vẫy vẫy tay với y, đỡ eo đi, Lam Vong Cơ nhìn theo bóng dáng hơi lảo đảo đó, trong lòng rung động, ánh mắt xuất hiện tia vui mừng nhảy nhót, cho đến khi thân ảnh áo đen kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Lam Vong Cơ mới nhấc chân, đi về hướng Hàn Thất.

Nguỵ Vô Tiện vào phòng liền nằm lăn ra giường, giường trong Tĩnh Thất thoải mái hơn giường ở khách điếm nhiều, vừa to lại vừa êm, chăn gối đều có mùi của Lam Vong Cơ, khiến cho người ta cảm thấy thích, vì thế lại mê mê man man ngủ nướng tiếp.

Đến khi tỉnh lại, cũng không biết giờ nào, Lam Vong Cơ đã trở về, đang ngồi bên án thư viết chữ, Nguỵ Vô Tiện mơ mơ màng màng nhìn thấy y, gọi một tiếng: "Lam Trạm".

Nghe thấy giọng hắn, Lam Vong Cơ lập tức đi lại, hỏi hắn: "Tỉnh rồi, đói không?"



Những ngày qua Nguỵ Vô Tiện cũng nhận ra, cách thức tốt nhất mà tiểu cũ kỷ đối xử với một người, chính là cho ăn. Nguỵ Vô Tiện thật ra không đói lắm, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ kia của Lam Vong Cơ, liền gật gật đầu, Lam Vong Cơ đi ra ngoài một lúc, rồi quay lại, mang cho hắn một chén cháo, trong chén cháo nổi lơ lửng chút thịt nạc, một chén lớn đầy tràn, sau đó Nguỵ Vô Tiện ăn hết, dưới ánh mắt mong chờ kia của Lam Vong Cơ.

Hơi no một chút, còn ợ một cái, đôi môi đỏ kia thấm ướt, lấp loáng ánh nước, Lam Vong Cơ gọi hắn một tiếng: "Nguỵ Anh".

Nguỵ Vô Tiện ngước mắt lên, "Hả?" một tiếng, Lam Vong Cơ lại dán mặt lại, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi, sau đó cầm chén và hộp thức ăn đi ra ngoài.

Nguỵ Vô Tiện thoáng sững sờ, khi phản ứng được thì cả khuôn mặt đỏ lựng, tim đập thật nhanh, ôm lấy gối lăn qua lăn lại trên giường, "A a a a a a a" kêu thật to, thầm nghĩ tiểu cũ kỷ, đáng yêu quá, làm sao bây giờ!

Sau khi nhận ra những điều mà trước đây mình không nhận ra, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mình tiêu đời rồi, mỗi ngày Lam Vong Cơ đều lắc lư trước mặt mình, càng ngắm càng đẹp, càng nhìn càng thích. Tuy rằng đôi lúc có hơi bá đạo, nhưng cũng đều vì muốn đối xử tốt với hắn, ví như lúc eo hắn mỏi, là chuyện gì cũng không cho hắn làm, những ngày tự tay mặc quần áo, há miệng ăn cơm đã qua lâu rồi, tính cách quen hưởng thụ này của Nguỵ Vô Tiện, mặc nhiên hình thành.

Sáng sớm Lam Vong Cơ sẽ đánh thức hắn dậy, hắn cứ tiếp tục ngủ nướng, Lam Vong Cơ sẽ hôn hắn vài cái khi hắn vẫn còn đang nhắm mắt, cái cảm giác thân thân mật mật không muốn xa rời này, Nguỵ Vô Tiện rất thích, cũng sẽ vừa nhắm mắt vừa hôn đáp lễ loạn xạ trên mặt người ta, cứ hôn qua hôn lại, thế là nhão nhão dính dính cả buổi sáng.

Lam Vong Cơ tuy có nói rằng nếu eo hắn còn đau, thì sẽ giúp hắn xin nghỉ, tạm thời không lên lớp, nhưng ngồi học hết nửa ngày, Nguỵ Vô Tiện chỉ muốn ở bên cạnh y, nên vẫn cố gắng thức dậy để cùng đi. Việc học nhàm chán, hắn liền chống cằm nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Lam Vong Cơ đến ngây ngẩn, chưa kể y đẹp thật sự, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy với gương mặt này hắn có thể ngồi ngắm cả đời cũng được.

Điều đau đầu duy nhất chính là Lam lão nhân thấy hắn không tập trung, ông thích gọi hắn để trả bài, Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn không lo lắng về các câu hỏi trong bài học, những nội dung này hắn đã biết từ 800 năm trước, vấn đề khó là Lam lão đầu hỏi một câu cuối cùng: "Ngươi đang nhìn cái gì?"

Thầm nghĩ vô nghĩa, nhìn cháu trai ông chứ gì nữa. Gãi gãi đầu, cười nói: "Ngây người ra thôi"

Lại thêm một lần phạt chép gia quy, Nguỵ Vô Tiện ngồi xuống, đầu Lam Vong Cơ không hề nhúc nhích, nhưng Nguỵ Vô Tiện biết, ánh mắt kia chắc chắn liếc nhìn mình, vì vậy hướng về phía y làm khẩu hình: Lam Trạm.

Lam Vong Cơ quả nhiên hơi xoay đầu lại, đôi mắt nhạt màu nhìn hắn, Nguỵ Vô Tiện lại cười, chớp chớp mắt, tiếp tục làm một khẩu hình: Đều tại ngươi.

Lông mi Lam Vong Cơ giật giật, ngón tay giấu trong tay áo rộng hơi cuộn lại. Nguỵ Vô Tiện thích chọc ghẹo y, cười hết sức vui vẻ, không có cách nào khác, việc học quá nhàm chán, hắn chỉ có thể dựa vào việc chọc ghẹo Lam Vong Cơ để tìm vui, ai biểu tiểu cũ kỷ này, bề ngoài nhìn không thú vị, thế mà tuỳ tuỳ tiện tiện lại có thể làm cho hắn vui vẻ.