Xuân Cùng Cảnh Minh

Chương 5: Ráng chiều



Tim Lâm Xuân bỗng chốc nhảy dựng, nghe thấy Tạ Minh Tranh trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Lâm Xuân liền không dám động, đứng im tại chỗ.

Thấy Tạ Minh Tranh lấy khăn ra, xoa xoa phía dưới mũi nàng, khăn trắng tinh dính một chút màu hồng.

Nàng hít vào một hơi, duỗi tay sờ sờ mũi mình, đầu ngón tay dính màu đỏ.

……

……

Ngực Tạ Minh Tranh sao lại cứng như vậy!

Đâm nàng chảy máu mũi.

Tạ Minh Tranh hơi hơi cúi người, cầm khăn, động tác mềm nhẹ lau máu mũi cho nàng.

Hắn nâng cằm Lâm Xuân lên, Lâm Xuân thuận theo mà ngẩng cổ lên, động tác này làm lộ ra cần cổ thon dài tinh tế của nàng, giống như một đoạn ngó sen thanh thúy mới được rửa sạch. Nàng hơi khẩn trương, nhịn không được nuốt khan.

Tạ Minh Tranh ánh mắt nhất thời ngơ ngẩn, lòng bàn tay đột nhiên ngứa, rất muốn sờ cổ nàng.

Lâm Xuân hoàn toàn không biết suy nghĩ của Tạ Minh Tranh, khẩn trương hỏi: “Có chảy máu ở đâu nữa không?”

Tạ Minh Tranh không trả lời nàng, theo động tác của nàng, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu lọng che, không khỏi có chút thấp thỏm.

Chảy máu mũi chắc là vết thương nhỏ phải không? Nàng lo sợ bất an mà suy nghĩ miên man.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên trên cổ có một cảm giác thô ráp.

Cổ Lâm Xuân luôn mẫn cảm hơn một chút so với người bình thường, cho nên có lẽ đối với người khác đó chỉ là một cảm giác bé nhỏ không đáng kể, nhưng ở Lâm Xuân thì bị phóng đại lên nhiều lần. Nàng chỉ cảm thấy một cảm giác kỳ lạ truyền ra từ lưng, xuyên qua toàn thân.

Không thoải mái lắm.

Lâm Xuân run run, theo bản năng hất tay Tạ Minh Tranh ra.

Một tiếng vang thanh thúy.

Nàng trừng to hai mắt, bốn mắt nhìn nhau với Tạ Minh Tranh, mới ý thức được mình vừa làm gì.

… Hiện giờ nàng là người ở dưới mái hiên.

“Ta không có cố ý, chỉ là… không thoải mái lắm…” Giọng Lâm Xuân càng thêm thấp hèn đi, “Sao ngươi lại đột nhiên sờ cổ ta?”

“Vừa rồi trên cổ Tam hoàng muội có con côn trùng nhỏ, ta tốt bụng giúp ngươi đuổi nó đi.”

Lâm Xuân chớp chớp mắt, càng chột dạ.

“Xin lỗi, nhưng ta thật sự không cố ý đâu.”

Lâm Xuân sờ sờ mũi mình, không chảy máu nữa, nhưng mũi còn hơi đau. Nàng hơi ủy khuất, nói sao thì hắn cũng là người khởi xướng hết mọi chuyện mà phải không?

Nếu không phải do hắn đột nhiên dừng lại, nàng sẽ không đụng phải hắn, nếu không phải bởi vì đụng trúng ngực hắn, nàng cũng sẽ không chảy máu mũi, nếu nàng không chảy máu mũi, nàng cũng sẽ không đánh tay hắn.

Hơn nữa, nàng là một nữ tử mỏng manh, có thể có bao nhiêu lực, đánh hắn có một cái, chắc cũng sẽ không đau lắm phải không? Chắc chắn mũi nàng cũng không đau.

Lâm Xuân nói thầm trong lòng, trộm nhìn Tạ Minh Tranh, chỉ thấy Tạ Minh Tranh cất lại khăn vào trong tay áo, chậm rãi mở miệng: “Ta biết rõ, vừa rồi Tam hoàng muội đã là thủ hạ lưu tình, nếu là lúc trước, chỉ sợ Tam hoàng muội đã tự mình đánh ta một roi.”

Hắn nói thong thả từng chữ, từng câu từng chữ đều rơi rõ ràng vào tai Lâm Xuân.

Tim Lâm Xuân lập tức trầm xuống, mỗi lần hắn lôi chuyện cũ ra, đều làm Lâm Xuân kinh hồn táng đảm (sợ đến mức rụng rời).

Giờ phút này trong điện cũng không có người khác, cung nữ thái giám hầu hạ đều chờ ở bên ngoài, chỉ có hai người Lâm Xuân và Tạ Minh Tranh. Tạ Minh Tranh trầm mặc, Lâm Xuân cũng không dám nói lời nào, chỉ còn lại sự im lặng vô tận bao trùm lấy Điện Lưỡng Nghi.

Cửa sổ mở rộng, dưới cửa sổ đặt một lò đỉnh thếp vàng Bắc Sơn, lư hương tỏa ra mùi hương thoang thoảng. Cách đây không lâu tiên đế mới băng thệ ở Điện Lưỡng Nghi, người chết luôn là không may mắn, cho dù người chết là hoàng đế cũng giống nhau, vậy nên trong điện có mùi hương tươi mát, để giải trừ đen đủi.

Lâm Xuân ngửi thấy mùi hương từ lư hương, còn Tạ Minh Tranh lại ngửi thấy mùi thơm của cơ thể thiếu nữ.

Gió xuân gõ vào cửa sổ rồi đi vào, mang theo mùi hương cơ thể nhẹ nhàng thoang thoảng của thiếu nữ, không giống mùi hương tầm thường của phấn mặt, nhưng lại không thể nói rõ, có chút ngọt, nhưng không nhớp nháp.

Tạ Minh Tranh vuốt ve lòng bàn tay, bất động thanh sắc ngửi, tâm có chút động.

Lâm Xuân gần như bị loại trầm mặc này tra tấn đến chết, hoàn toàn không giờ phút này người bên cạnh đang dương dương tự đắc.

Cuối cùng, giọng nói Tiết Băng vang lên từ ngoài cửa.

“Điện hạ…” Tiết Băng tiến vào, nhìn Lâm Xuân, nói gì đó bên tai Tạ Minh Tranh.

Tạ Minh Tranh mới định được hoàng thành, còn rất nhiều chuyện phải xử lý, hắn vì Lâm Xuân mà làm chậm trễ rất nhiều thời gian, không thể trì hoãn thêm nữa.

Tạ Minh Tranh nhìn Lâm Xuân.

Lâm Xuân thấy Tiết Băng tiến vào, rõ ràng chắc hắn có chuyện gì gấp. Thật tốt, cuối cùng hắn cũng đi, Lâm Xuân chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng, mặt mày đều giãn ra.

Mẹ đẻ Cao quý phi của Lâm Xuân trước đây được sủng ái, đó là vì khuôn mặt quyến rũ động lòng người. Lâm Xuân sinh ra đã giống Cao quý phi, với khuôn mặt tinh xảo có phần quyến rũ, nhưng không giống Cao quý phi, Lâm Xuân có đôi mắt hạnh nhân to tròn, vô tội và đơn thuần, thêm vài phần thẳng thắn, làm giảm một ít quyến rũ. Nhưng đó lại là sự dung hợp hoàn mỹ giữa thuần và dục, khi sóng mắt lưu chuyển, càng câu đoạt hồn phách người khác.

Nàng không che giấu vẻ mặt thả lỏng, Tạ Minh Tranh im lặng thu lại tầm mắt, rời đi với Tiết Băng.

Sau khi Lâm Xuân nhìn bóng dáng hắn rời đi, cả người thở dài một tiếng, vội vàng nhéo nhéo vai mình. Thật đúng là muốn mệnh, ở bên cạnh Tạ Minh Tranh, nàng bị dọa sợ đến chết, lưng vai cũng không dám thả lỏng.

Nàng nghĩ đến một câu tục ngữ, là phong thủy luân chuyển. Nếu trên đời có thuốc hối hận, Lâm Xuân nhất định sẽ quay lại ngày đó, kêu mình đừng trêu chọc Tạ Minh Tranh.

Tiết Băng tới tìm Tạ Minh Tranh, là vì Tam hoàng tử muốn gặp Tạ Minh Tranh.

Tạ Minh Tranh tàn nhẫn ở trong quân, bởi vì đó là hành binh đánh giặc, cần phải nhanh chóng, chính xác và tàn nhẫn, nếu không tàn nhẫn thì phải trả giá bằng thương vong rất lớn. Nhưng nay đã khác xưa, hiện giờ hắn đã nắm giữ hoàng thành.

Tiên đế chưa lập Thái tử, vậy nên các vị hoàng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, bất luận ai thắng, thì đương nhiên đều là danh chính ngôn thuận. Trong cuộc chiến này, chỉ có được làm vua thua làm giặc. Một khi đã như vậy, ở chỗ này Tạ Minh Tranh không cần phải tàn nhẫn, ngược lại cần một ít nhân từ.

Hắn chỉ sai người giam ba vị hoàng tử kia lại, vẫn chưa muốn tính mạng bọn họ. Ba vị huynh đệ kia của hắn, đều không phải võ tướng, mà là văn nhân, mỗi người đều có ưu thế riêng trong quản lý chính vụ. Nếu có thể dùng bọn họ vì mục đích riêng của mình, sẽ càng như hổ thêm cánh.

Bởi vậy Tạ Minh Tranh còn đang đợi câu trả lời của bọn họ, quy thuận, hoặc là không quy thuận.

Hắn biết bọn họ sẽ không chịu phục, việc này, ai cũng đều sẽ không chịu phục, rốt cuộc cũng chỉ còn một bước là có thể chạm được vị trí trên vạn người kia.

Tiết Băng nói: “Điện hạ, Tam hoàng tử phái người tới truyền lời, nói là muốn gặp người.”

Tạ Minh Tranh ừ một tiếng, để Tiết Băng đi an bài. Trước khi đi, hắn dừng bước trước cửa, dặn dò người hầu trong Điện Lương Nghi: “Nếu lát nữa Tam công chúa đói bụng, đưa thức ăn dựa theo khẩu vị của nàng. Nàng muốn cái gì thì đưa cho nàng cái đó.”

Cửa có người của hắn canh, Lâm Xuân chạy không được.

Tiết Băng nghe Tạ Minh Tranh nói, nghi ngờ trong lòng càng nặng: “Điện hạ, sao người lại đối tốt với Tam công chúa như vậy? Không phải nàng đã từng đắc tội người sao, chẳng phải người nên để cho nàng nếm được tư vị bị trả thù sao?”

Tiết Băng tính tình thẳng thắn, không nhịn được lời nói, liền hỏi ra miệng.

Tạ Minh Tranh nói: “Ta dùng biện pháp của ta, lấy lại từ tay nàng.”

Tiết Băng đáp, tuy rằng không biết biện pháp chủ tử nhà mình nói là gì, có lẽ là do đầu hắn quá ngu ngốc, lĩnh hội không được.

Tạ Minh Tranh đi gặp Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử thế nhưng lại rất thức thời, có lẽ hiểu rõ đại cục đã kết thúc, vẫn không ngoan cố chống lại, mà biểu lộ ý quy thuận Tạ Minh Tranh.

Tạ Minh Tranh nhướng mày, đối với việc này rất vui mừng, nhưng cũng không vội vã thả người ra. Mà nói: “Đợi sau khi ta đăng cơ, ta sẽ phong tam ca làm vương gia.”

Tam hoàng tử cười cười, hiểu rõ đạo lý này, cũng không có câu oán hận gì. Chỉ là trước khi đi, hắn bỗng nhiên gọi Tạ Minh Tranh lại.

“Tứ đệ, về Tam công chúa ngươi cũng nghe nói rồi. Tuy rằng nàng không phải là muội muội ruột của ta, nhưng ta cùng nàng nhiều năm tình nghĩa, từ nhỏ có quan hệ tốt, mong ngươi tha cho nàng một con đường sống. Thật ra nàng cũng không hư… Chỉ là có lẽ năm đó nhất thời bị ma quỷ ám ảnh…”

Mọi người đều truyền tai rằng Tạ Minh Tranh tâm tư ác độc, có thù tất báo, nhưng hôm nay nói chuyện với hắn, Tam hoàng tử lại cảm thấy tin đồn này là giả. Cho nên mới đánh bạo cầu xin vì Lâm Xuân.

Nhưng thật ra huynh muội tình thâm.

Tạ Minh Tranh chưa nói đồng ý hay không, xoay người rời đi.

Tam hoàng tử nhìn bóng dáng hắn, há miệng thở dốc, chung quy cũng không nói cái gì nữa.

Hắn nghĩ đến Tam muội muội kiều kiều nhu nhu kia, không khỏi thở dài. Rốt cuộc huynh muội cũng đã lâu, hắn chỉ có thể nói, hắn cũng đã tận lực.

Nếu Tạ Minh Tranh khăng khăng làm khó xử, hắn cũng không thể làm gì.

Trong số các vị hoàng tử, chỉ có Tam hoàng tử cúi đầu. Hai vị kia còn chưa chịu nhả ra, Tạ Minh Tranh cũng không nóng vội.

Sau khi từ nơi giam bọn họ ra, Tiết Băng lại nói: “Điện hạ, hậu cung của tiên đế có nhiều phi tần, nên xử trí như thế nào?”

Vương thất Đại Sở luôn có quy củ tuẫn táng, nếu hoàng đế qua đời, những phi tần trong hậu cung không có con nối dõi, đều phải tuẫn táng. Nhưng tính mạng của những người đó cũng là tính mạng, Tiết Băng có chút không đành lòng.

Bọn họ ở trên chiến trường thấy nhiều sinh tử, ngược lại càng thêm hiểu rõ sinh mệnh đáng quý như thế nào.

Sau khi người của Tạ Minh Tranh khống chế được hoàng thành, các phi tần trong hậu cung đều bị giam giữ hết. Tiết Băng nhìn qua, trong đó còn có không ít thiếu nữ trẻ tuổi, có lẽ tiên đế mặt cũng chưa gặp qua, lại phải vì cái gọi là tổ chế mà mất mạng…

Tạ Minh Tranh suy nghĩ một lát, nói: “Trước tiên cứ nhốt bọn họ đi đã.”

Hắn cũng cảm thấy tổ chế này quá mức tàn nhẫn, nhưng chỉ sợ hai ngày nay trong cung cũng không được yên ổn, trong triều đình cũng không tránh khỏi kẻ có ý đồ muốn làm chuyện gì đó, không thích hợp để bãi bỏ triệt để quy củ này. Huống chi hắn còn chưa đăng cơ, nếu hiện tại làm cái gì đó, dễ mang tai tiếng.

Tiết Băng trả lời vâng.



Sau khi Tạ Minh Tranh đi rồi, Lâm Xuân tâm tình nhẹ nhàng hơn nhiều, tìm nơi ngồi xuống để giết thời gian. Dần dần có chút nhàm chán.

Nàng nhìn thủ vệ đứng ở cửa cung, biết Tạ Minh Tranh sợ nàng chạy. Không ra được khỏi cửa cung, nàng đành phải dạo bước trong điện, suy nghĩ làm sao để ứng phó với bệnh kín của Tạ Minh Tranh.

Suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra kế sách ứng phó, nhưng đầu óc xoay chuyển quá nhiều, nên bụng đã thầm thì kêu đói. Nàng sờ sờ bụng, nhớ tới mấy ngày trước đây, trong đầu đều là sơn trân hảo vị đã ăn trước đó.

Đang nghĩ ngợi, cung nữ bên ngoài đến đưa cơm canh.

Các nàng để đồ xuống liền đi, một câu cũng sợ nhiều lời với Lâm Xuân, chỉ sợ là được Tạ Minh Tranh bày mưu tính kế. Nàng bĩu môi, nhìn về phía thức ăn trên bàn, thèm đến nỗi nhịn không được.

Đều là món nàng thích ăn.

Lâm Xuân bất chấp nhiều như vậy, ăn ngấu nghiến. Sau khi ăn uống no đủ, liền nằm ngủ trên giường La Hán.

Khi Tạ Minh Tranh trở lại Điện Lưỡng Nghi, đã gần đến hoàng hôn, trong điện yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim châm, nhưng không thấy bóng dáng thiếu nữ. Đôi lông mày tuấn tú của hắn nhíu lại, cung nữ hầu hạ nói nàng vẫn chưa rời đi.

Nghĩ đến gì đó, Tạ Minh Tranh vòng qua bức bình phong ngà voi trên sàn, quả thực tìm thấy thiếu nữ ngủ say trên giường La Hán.

Bóng mặt trời nghiêng về phía tây, ráng màu như làm say lòng người.

Tạ Minh Tranh thả nhẹ bước chân, ngồi xuống bên cạnh nàng.