Xem Thường Ta? Ngài Đủ Khả Năng?

Chương 2: kĩ nam này "tầm thường"



Làm cái gì thì cũng vì miếng ăn cả thôi. Nam Án là kĩ nghệ số một tại khu phía Tây phố đèn đỏ Linh Lang. Cậu bán nghệ là chính, sau đó là bán thân. Một đêm với kĩ nghệ giá vốn cao hơn so với kĩ nữ. Nhưng đã tới được Linh Lang thì toàn các công tử danh môn, họ đâu có tiếc số tiền nhỏ đó. Kĩ nghệ khác kĩ nữ ở chỗ nếu họ muốn thì có thể từ chối yêu cầu tiếp khách. Nhưng Nam Án thì khác, cậu là món hàng Má Hồng bỏ rất nhiều tiền ra để mua. Không kiếm đủ số tiền đã giao ước sẵn trong một tuần thì sẽ không được chu cấp cơm ăn áo mặc.

Nhắc qua về quá khứ của cậu. Nam Án vốn là người Đông Khánh. Xuất thân từ gia đình khá giả nên bản thân cậu được dạy dỗ rất cẩn thận, cầm, kì, thi, hoạ đều đã học qua. Tài có sắc có nên lúc mẹ mìn* đem cậu ra thì rất nhiều tú bà muốn có được cậu. Giá cao cũng không phải điều đáng ngạc nhiên gì.

*Mẹ mìn: người bán nô trong thời đại phong kiến xưa.

Nam Án mang nét đẹp phương Tây. Cậu sở hữu đôi mắt xanh và mái tóc đen rất đẹp, tuy là nam nhân nhưng tướng mạo lại nhã nhặn, thanh đạm. Trông duyên hơn hẳn các cô nương. Xung quanh Lầu Cảnh Lung có ít quán quan*, đáng ra nơi đó hợp với cậu hơn. Nhưng tú bà nói nếu một viên đá quý nằm trong khay toàn đá quý thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng nếu một viên đá quý mà nằm giữa một khay toàn ngọc thì viên đá đó chính là độc nhất và đặc biệt nhất. Vì lẽ đó nên cậu là kĩ nam duy nhất của Lầu Cảnh Lung.

*Quán Quan: giống thanh lâu nhưng người phục vụ khách là nam.

Hôm nay vị quý nhân kia lại tới. Cái người " gieo rắc" lưu luyến cho kĩ nữ của Lầu Cảnh Lung này ấy. Vẫn khí thái ấy, nhưng hôm nay thì cậu để ý hắn. Thân thể mặc y phục màu xanh thẫm, hoa văn được thêu chìm, tao nhã nhưng cũng rất sang. Kim quan trên đầu cũng được khảm thêm Ngọc lục bảo. Ngay cả Ngọc bội treo bên hông cũng không phải là tú nữ* nào cũng có thể làm khéo thế được. Nam Án hôm nay là người đàn chính trong dàn kĩ nghệ phục vụ y. Vị công tử đó 1 tháng trở lại đây hay lui tới Lầu Cảnh Lung. Theo cậu quan sát thấy thì hắn ta chỉ tới nghe đàn hát chứ không có ý định tìm kĩ thoả mãn thể xác gì.

* tú nữ: gia nô là nữ lo chuyên may mặc thêu thùa.

- Cô nương hôm trước cùng ngươi hầu hạ bổn công tử đâu rồi?

Nam Án phải mất một lúc lâu mới định hình được hắn đang hỏi mình, thế mà cậu cũng tuỳ ý đáp:

- Cô nương đó đã không còn làm việc ở đây nữa thưa lang quân.

Hắn cũng gật đầu cho qua, chốc sau lại hắng giọng.

- Đổi qua đàn nhị đi.

Tiếng y vang lên khiến cậu khựng lại. Đàn cậu đang chơi là đàn tranh, xuất thân tại Đông Khánh nên những nhạc cụ truyền thống của An Nam như đàn bầu hay đàn nhị cậu không hề biết chơi. Tuy vậy nhưng lí lịch của kĩ tại con phố Linh Lang này thế nào hầu như chỉ khi người ngoài mua được kĩ đó mới biết. Nam Án đặt đàn qua một bên khẽ cúi rạp đầu đáp lại y.

- Thưa lang quân, nô tài là người đàn chính hầu lang quân đêm nay. Tuy nhiên nô lại không biết đàn đàn nhị. Cảm phiền lang quân có thể dành ra chút thời gian cho nô đi báo với tú bà, đổi người cho lang quân không.



Lúc này trong lòng cậu còn mừng húm, tưởng rằng bản thân sẽ được nghỉ sớm. Nhưng vị công tử kia như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, y gập quạt lại gạt hết nữ nhân đang hầu rượu mình sang một bên. Gõ đầu phiến xuống bàn ngoắc cậu lại.

- Hầu hạ bổn công tử không phải muốn lui liền lui như thế. Ngươi! Lại đây hầu rượu đi.

Sau đó y liền chỉ phiến vào cô nương phía rìa của dàn kĩ nghệ. Hẵng giọng:

- Lên đàn đi.

- Thưa lang quân, tiểu nữ mới chỉ là kĩ nghệ của Lầu Cảnh Lung không lâu. Rèn luyện chưa tới nơi tới chốn. Không thể hầu lang quân tốt được.

Vị cô nương đằng đó bị nhắc liền hốt hoảng làm rơi cả đàn. Quỳ xụp xuống mà nói. Nam Án hiểu ý vị kia liền đưa tay đỡ cô nương kia, nhỏ giọng" A Mãn, làm đi, từ chối quý nhân là vô lễ"

Nghe vậy cho dù trong lòng có sợ hãi. Y vẫn lên làm người đàn chính. Các kĩ nữ bị hắn ta gạt đi thì tỏ vẻ hậm hực. Càng lại gần vị lang quân ấy mùi dầu thơm càng nồng đậm. Đó là mùi tẩm trên quần áo của các kĩ nữ, cái mùi thơm nồng đến điếc cả mũi. Trong lúc rót rượu cậu đương có chút tò mò, ánh mắt thoáng chống ngước lên nhìn người ta lại cùng lúc phát hiện Y không hề tập trung nghe nhạc mà lại nhìn mình liền vội cúi đầu. Công tử này là đang cảm thấy nhàm chán rồi chăng? Cậu nghĩ phỏng. Đang định cất lời dẫn dắt câu chuyện mới thì y đã bắt chuyện với cậu.

- Nghe tú bà nói ngươi ở đây đã lâu. Không biết có thường hay nghe ngóng chuyện trong Linh Lang?

- Thưa lang quân, chắc tú bà nơi nào đã nói nhầm với lang quân rồi. Nô tài tới đây chưa lâu, vả lại với thân phận của nô, nào dám hóng hớt chuyện của các vị danh môn hay các cô nương.

Cậu nghe thấy tiếng hắn hừ giọng, dường như phật ý. Phiến quạt bỗng từ phía dưới đánh lên cằm cậu. Nam Án giật mình mà nhắm chặt mắt lại, mất một lúc lâu định thần mới từ từ hé mắt ra, đôi mắt xanh dương hình như khiến y kinh ngạc, phiến quạt cứ thế điều chỉnh khuôn mặt cậu nghiêng qua nghiêng lại ngắm nghía.

- Vậy ra Má Hồng nói lời điêu toa với bổn công tử?

- Nô tài không có ý đó.

Mi tâm của cậu hơi nhăn lại, nếu vị công tử đây mà có hứng thú với cậu thì phiền toái lắm. Nhưng câu hỏi ban nãy chẳng phải đại ý là muốn dò la tin tức sao? Liệu có phải đúng như dự đoán? Hắn ta là người của triều đình cử tới điều tra về bản thiết kế vũ khí? Cậu thật sự không muốn dính dáng đến những chuyện này, rất phiền hà.

- Ngươi nói xem, có từng nghe qua về các bản vẽ hoặc sách quý giá quanh đây không.- Hắn không thèm để ý đến lời nói ban nãy của cậu mà cứ thế gặng hỏi. Hai tay cậu xoa vào nhau, mỉm cười.



- Lang quân, nô tài chỉ là một kĩ nam. Những thứ quý giá đó nào có biết tới. Chỉ là người bảo nô tài vẽ tranh hay ngâm thơ cho ngài thì nô tài có thể.

Y cứ vậy phẩy tay tỏ ý không cần. Chú ý tới bàn tay thô ráp kia của hắn cậu liền phỏng đoán hắn là lính hoặc chức vị quan võ nào đó của triều đình. Nam Án bắt chước các cô nương bật cười ngả ngớn một chút rồi rót thêm rượu cho y.

- Nô tài nghe đồn rằng quân Mông Cổ từ khi chiếm được Đông Khánh liền dùng nơi đó tập trung binh lực, lăm le biên giới các nước lân cận.

Tin tức về chính trị vốn thường không phải thứ để đem ra bàn luận. Cơ mà chẳng phải Linh Lang cũng nằm sát biên giới đó sao. Biết cũng là lẽ thường tình dễ hiểu. Nhưng nhắc tới quân Mông Cổ ruột gan cậu lại quặn thắt tới tím cả lại. Sáu năm trước Hoàng thất mông cổ nổi lòng tham muốn thống nhất ngũ quốc. Con mồi đầu tiên chính là Đông Khánh, với bản chất dã man của chúng thì chẳng mấy chốc đã chiếm được Đông Khánh Quốc. Vua bị ép tự vẫn trên đoạn đầu đài trước mặt toàn dân thiên hạ. Quan văn võ trong triều cũng bị trảm để tránh hiểm họa về sau. Dòng họ Chu Tần, gia tộc đứng đầu về thiết kế vũ khí và chiến thuật quân sự cũng bị chúng diệt trừ đến mức gần như tuyệt tử tuyệt tôn. Các bản vẽ và sách do gia tộc đó viết cũng từ đó mà thất lạc. Chúng đi tới đâu giết người cướp bóc thị uy tới đó, số còn sống thì di cư tới các quốc gia lân cận. Phụ mẫu của cậu cũng chính là bị quân Mông Cổ chém chết. Cái cảm giác không còn một ai thân thuộc là thứ cảm giác đã khiến cậu phát điên phát rồ lên trong một quãng thời gian dài. Trẻ con cả mà, sợ hãi nhiều, rồi nào biết được đâu sẽ là ngày cuối cùng mình tồn tại trên cõi đời này.

- Vậy ngươi nói, quân Mông Cổ mạnh như thế. An Nam Quốc đánh lại không.

- Có chí ắt nên. Ai cũng mạnh mẽ lại sáng suốt như lang quân thì sợ gì chúng chứ.

Y im lặng. Nam Án cúi đầu. Trăng ngoài cửa sổ đã lên cao. Canh hợi điểm, rượu cũng đã cạn, cậu rút ra một chiếc khăn che đi nửa mặt. Cúi đầu thỉnh an y.

- Vị lang quân này, đã giờ Hợi rồi, cũng nên trở về đi thôi. Lầu Cảnh Lung đã sắp tới giờ đóng cửa. Chuyện lang quân muốn nghe, biết đâu mai kia lại tới liền sẽ nghe được? Nô tài rất lấy làm vinh hạnh khi được tiếp chuyện với lang quân.

" chuyện muốn nghe mai kia lại tới liền sẽ nghe được...?"

- Có ý gì?

Cậu ngước hẳn đôi mắt xanh lên nhìn hắn. Dưới ánh sáng lập loè. Lời nói của cậu như thầm thì qua lớp mạn che mặt.

- Ý của nô đã có trong lời nói rồi thưa lang quân.

---

Đêm nay trăng tròn. Gần sáng, vẻ náo nhiệt của con phố Linh Lang cũng ngơi dần. Gió rì rào thổi qua những tán cây ven rừng, lùa qua cả mái tóc cậu. Nam Án vuốt ve ống trúc hay trên tay, trong đầu chứa đựng cơ man nỗi lo. Rồi nơi nào mới là nơi cậu có thể coi là nhà cơ chứ...