Vưu Vật

Chương 148: Bà Châu



Xe nồng nặc mùi rượu.

Nghe Khương Nghênh nói xong, Châu Dị siết chặt quai hàm, ánh mắt tối sầm, một lúc sau mới khàn giọng hỏi:

"Cái gì?"

Khương Nghênh say lúy túy, gần như không còn sự cảnh giác thường ngày, cô gần như tựa chiếc eo thon thả vào vô lăng, ánh mắt mơ màng nhìn Châu Dị, hỏi lại:

“Anh thích tôi ư?”

 

Yết hầu Châu Dị chuyển động lên xuống, anh ngước mắt nhìn cô chăm chú:

"Thích thì sao mà không thích thì sao?"

Khương Nghênh:

"Không sao cả."

Châu Dị nhìn chằm chằm Khương Nghênh một lúc, thấy cô say khướt, cổ họng thắt lại:

"Còn em thì sao?"

Khương Nghênh bối rối:

"Hả?"

 

 

 

Châu Dị hạ giọng, nếu nghe kỹ sẽ thấy giọng anh có đôi chút run rẩy.

"Em có thích anh không?"

Khương Nghênh và Châu Dị nhìn nhau, ánh mắt không có tiêu điểm, cô mím môi như có điều suy nghĩ.

Khi Khương Nghênh đang suy nghĩ, Châu Dị nhìn chăm chú khuôn mặt cô, ánh mắt không hề di chuyển, anh không dám bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào nơi gương mặt cô.

 

Sống 28 năm, đây là lần đầu tiên Châu Dị hiểu được “lăng trì” là gì.

Trái tim Châu Dị như treo lơ lững cho đến khi từ từ rơi xuống theo từng phút từng giây trôi qua.

Ngay khi Châu Dị nghĩ rằng mình sẽ chìm trong bầu không khí chờ đợi bị phán xét, Khương Nghênh thở dài:

"Phức tạp quá."

Khương Nghênh nói xong, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, cô nói với vẻ có đôi chút cáu kỉnh:

"Tôi không biết."

 

Nhìn vẻ mặt Khương Nghên, Châu Dị xác định cô không nói dối, anh chợt nở nụ cười.

Một cảm giác thở phào nhẹ nhõm rõ ràng.

Chỉ cần không phải là “không thích”, thì vẫn còn hy vọng.

“Không biết thì đừng nghĩ nữa.”

Châu Dị cười cười, nắm lấy tay Khương Nghênh đang xoa xoa thái dương.

 

 

 

Khương Nghênh ngồi thẳng lưng, thoát khỏi vòng tay của Châu Dị, và tự nhiên ôm lên cổ anh:

"Nhưng tôi chắc chắn một điều."

Châu Dị nhướng mày:

"Điều gì?"

Khương Nghênh mím môi, cúi đầu ghé sát vào tai Châu Dị, thì thầm với giọng nói kèm hơi rượu:

"Tôi rất thích thể lực của anh."

Châu Dị: "?"

Khương Nghênh uống rượu nên giọng nói mềm mại nũng nịu:

"Rất tốt."

Châu Dị im lặng một lúc rồi sau đó anh bật cười khẽ, tay siết chặt eo Khương Nghênh:

"Sau này anh nhất định sẽ kiên trì nỗ lực."

 

 

 

Từ bờ sông trở về Thủy Thiên Hoa Phủ, Khương Nghênh hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

 

Châu Dị bồng cô về nhà và gặp Tô Dĩnh trong phòng khách.

Tô Dĩnh ngửi thấy mùi rượu trên người Khương Nghênh, bèn đẩy xe lăn về phía trước:

 

"Hai đứa đã uống rượu à?"

Châu Dị: "Dạ, uống một ít."

 

Tô Dĩnh lo lắng nhìn Khương Nghênh trong vòng tay của Châu Dị:

"Có phải Nghênh Nghênh đã gặp chuyện gì buồn lòng không?”

Châu Dị cười đáp:

"Dạ không, dì đừng suy nghĩ nhiều, hôm nay cô ấy vui nên uống vài ly.”

Vẻ mặt Châu Dị cực kỳ thản nhiên, Tô Dĩnh hoàn toàn không hề nghi ngờ gì:

"Có chuyện vui vẻ à?”

 

Châu Dị trầm tư một lúc nhưng thực sự cũng không tìm được lý do chính đáng, đành phải thừa nhận:

"Có lẽ vậy, cháu cũng không rõ nữa, cháu bị cô ấy cưỡng ép kéo đi uống rượu cùng."

Tô Dĩnh nghe vậy dừng một chút, sau đó cười nói:

"Không sao thì tốt rồi, cháu bồng nó lên đi! Có vẻ như nó đã uống không ít."

 

Sau khi Châu Dị chào Tô Dĩnh, anh bồng Khương Nghênh đi thẳng vào phòng ngủ.

Sau khi cẩn thận đặt cô lên giường, Châu Dị đang định ra ngoài vào phòng tắm lấy khăn lau mặt cho Khương Nghênh, Khương Nghênh liền vươn tay túm lấy anh.

Thấy vậy, Châu Dị cúi người, vén tóc cô và đặt một nụ hôn lên trán cô:

"Làm sao vậy? Em không thoải mái à?"

 

 

 

Khương Nghênh ngẩng ngơ mở mắt, cô cảm thấy choáng váng, quay cuồng, bèn vội vàng nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới hỏi:

"Châu Dị, liệu anh có ngoại tình không?”

Châu Dị nói với giọng kiên định: "Không bao giờ."

Khương Nghênh:

"Cả đời sẽ không?"

Châu Dị quả quyết nói:

"Cả đời cũng sẽ không."

Khương Nghênh mỉm cười:

"Vậy có lẽ làm vợ anh sẽ rất hạnh phúc."

Châu Dị:

"Ừ, đúng đó. Em có muốn cân nhắc chuyện đó không?"

Khương Nghênh thần trí không tỉnh táo:

"Cân nhắc chuyện gì?"

 

Giọng Châu Dị trầm ấm dễ nghe:

"Cân nhắc chuyện làm vợ anh, anh hứa cả đời này sẽ không lừa dối em, anh hứa sẽ mãi mãi là chỗ dựa cho em, để em nếu mệt mỏi có thể tựa vào, còn anh sẽ luôn là chỗ dựa cho em trên mọi nẻo đường".

Bầu không khí khiến Châu Dị nói ra hết những lời chất chứa trong lòng nhiều năm.

 

Khương Nghênh mở mắt nhìn anh, cũng không biết cô có nghe rõ hay không, nhưng cô sững sờ nhìn Châu Dị.

Châu Dị ngồi xổm xuống, nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất nhìn Khương Nghênh, thấy cô nhìn mình không chớp mắt, đôi môi anh hơi cong lên cất giọng dụ dỗ:

“Em có cần suy nghĩ về chuyện trở thành Bà Châu thật sự không? "