Vưu Vật

Chương 105: Khuôn khổ



Giọng điệu Châu Dị trầm ấm, nồng hậu.

 

Đôi mắt đào hoa ngày thường đa tình rắc thính lung tung thì lúc này lại lạnh lùng và sâu thăm thẳm.

 

Bùi Nghiêu thấy vậy, ho nhẹ vài tiếng.

“Nghênh Nghênh thì sao? Thái độ của cô ấy thế nào?”

 

Nói đến thái độ của Khương Nghênh, vẻ mặt Châu Dị dịu lại.

“Lãnh đạm.”

 

Bùi Nghiêu ồ lên, rồi hờ hững nói.

“Vậy thì chắc không sao, thái độ cũng giống với ông mà.”

 

Bùi Nghiêu nói cứ như cứa vào lòng.

 

Như muốn đập vỡ phế quản Châu Dị.

 

Châu Dị chau mày nhìn anh.

“Thái độ giống như đối với tôi?”

 

Bùi Nghiêu thẳng thẳn.

“Không lẽ dạo này Khương Nghênh đổi thái độ với ông?”

 

Châu Dị cắn lệch điếu thuốc, rít qua kẽ răng:

“Không có.”

 

Bùi Nghiêu và Tần Trữ đều rõ tâm tư của Châu Dị với Khương Nghênh.

 

Người yêu thầm bao nhiêu năm, yêu mà không được.

 

Lúc này vừa có được, chắc chắn là thiếu điều muốn moi tim dâng lên trước mặt đối phương.

 

Chỉ tiếc là Khương Nghênh không phải là người phụ nữ bình thường, cứ như sắt đá, đừng nói là mở lòng, muốn tìm một khe hở thôi cũng khó nữa.

 

Châu Dị dứt lời, Tần Trữ bước lên vỗ vào vai anh.

“Được rồi, Nghênh Nghênh thế nào người khác không biết chứ ông thì rõ mà, cứ như đứa con trai, đừng có để bụng.

 

Bùi Nghiêu nhân cơ hội chen vào.

“Khuôn khổ.”

 

Nếu cái chuyện so đo với một nghệ sĩ mới vừa ra lò này xảy ra vào một ngày trước thì có đánh chết Châu Dị cũng không thể nào tin mình sẽ làm chuyện này.

 

Nhưng giờ nó đã xảy ra, Châu Dị cảm thấy mình cũng rất thản nhiên.

 

Cái gọi là khuôn khổ, nếu đặt trước mặt anh chắc chắn anh không có gì để nói, nhưng trước tình cảm thì làm sao có thể nói là khuôn  khổ được?

 

Châu Dị day day chân mày, hỏi Bùi Nghiêu:

“Chỗ Khúc Tích thế nào rồi?”

 

Bùi Nghiêu:

“Thế nào là thế nào?”

 

Châu Dị:

“Không phải tôi đã bảo ông tiếp cận cô ta tìm hiểu chuyện Nghênh Nghênh sao?”

 

Không nhắc chuyện này thì không sao, vừa nhắc đến là Bùi Nghiêu nổi điên.

“Tiếp cận rồi, cô gái đó ăn dữ quá.”

 

Châu Dị chau mày:

“Sao?”

 

Bùi Nghiêu cười nửa miệng.

“Không những ăn được mà còn tiêu tiền.”

 

 

 

Châu Dị nghe thấy càng lúc càng mông lung.

“Rốt cuộc là ông đang nói gì vậy?”

 

Bùi Nghiêu đưa tay lấy điếu thuốc từ trong túi Châu Dị, đập đập rồi gắn vào môi, và nói:

“Từ hôm ông kêu tôi tiếp cận Khúc Tích, tôi  cho cấp dưới đi ký với cô ta một bản hợp đồng.”

 

Châu Dị:

“Khúc Tích làm về trang phụ nữ thiểu số, người làm bất động sản như ông thì ký hợp đồng gì với cô ấy?”

 

Bùi Nghiêu lườm Châu Dị.

“Sắp đến 8.3 rồi, phát phúc lợi cho nhân viên nữ.”

 

Bùi Nghiêu nói xong, lại nói:

“Ông nghĩ tôi muốn  ký hợp đồng với cô ta lắm à? Tôi phải tìm lý do gì đó để tiếp cận chứ?”

 

Châu Dị nở nụ cười.

“Chẳng mấy khi, ông cũng có cái IQ đấy.”

 

Bùi Nghiêu cười gượng.

“Khúc Tích cũng không phải là kẻ ăn chay, tôi vừa bảo người ta mang hợp đồng đến, cô ta đã ép khô tôi, trả tới trả lui.”

 

Châu Dị cười trêu:

“Vậy cuối cùng là ký hợp đồng đó chưa?”

 

Bùi Nghiêu cười nhẹ.

“Ký rồi, chúng ta là đàn ông, có thể để tâm chút tiền đó sao? Bỏ con tép mới bắt được con tôm chứ!”

 

Châu Dị cười trêu ghẹo nhìn anh, rồi đợi anh nói tiếp.

 

Bùi Nghiêu biết Châu Dị đang chờ nói tiếp nên cố tình không nói, bắt đầu chậm rãi hút thuốc.

 

Vừa hút vừa quan sát vẻ mặt Châu Dị.

 

Châu Dị thấy Bùi Nghiêu dáng vẻ như đang trêu ngươi, đưa chân đá vào người anh.

 

Bùi Nghiêu lanh tay lẹ mắt né được, bật cười:

“Rốt cuốc là ông nhờ tôi hay là tôi nhờ ông vậy? Ông nhờ thì cũng phải có thái độ của người đi nhờ vả chứ!”

 

Châu Dị tức cười.

 

“Được, tôi nhờ ông, ông nói mau đi!”

 

Bùi Nghiêu biết hôm nay Châu Dị vì chuyện của nghệ sĩ đó mà không vui, nên không chọc giận anh nữa. Quay lại đề tài chính.

“Sau khi ký hợp đồng, tiếp xúc qua lại, ban đầu tôi cứ nghĩ Khúc Tích là người chẳng mấy có đầu óc, có lẽ dễ bị lừa, nào ngờ đâu thực sự là khó chơi.”

 

Nghe Bùi Nghiêu đánh giá về Khúc Tích như vậy,

 

Châu Dị không  lên tiếng.

 

Ấn tượng của Khúc Tích với anh chỉ giới hạn ở chỗ cô là bạn của  Khương Nghênh, tính tình hoạt bát, thích giỡn, vừa khéo bổ sung cho Khương Nghênh.

 

 

 

Thấy Châu Dị không lên tiếng, Bùi Nghiêu lại nói tiếp.

“Ông đoán xem, trong vòng có mấy ngày mà tôi đã tốn bao nhiêu  tiền?”

 

Châu Dị nghi hoặc.

“Cô ta tiêu tiền của ông?”

 

Bùi Nghiêu gật đầu thật mạnh.

“Tiêu oan lắm!”

 

Bùi Nghiêu nói xong, giơ tay ra trước mặt Châu Dị lật trái lật phải.

 

Châu Dị hiểu ra.

“100 nghìn?”

 

Bùi Nghiêu tiếp lời.

“Cứ đến bữa tối là hẹn tôi đi ăn, lý do hay ho là bàn luận về chi tiết thiết kế trang phục, nhưng lần nào cũng là tôi trả tiền.”

 

Châu Dị không nhìn thấy cảnh tượng đó nhưng nghe Bùi Nghiêu miêu tả cũng không khó tưởng tượng.

 

Châu Dị chợt muốn cười.

“Nói điểm chính đi.”

 

Bùi Nghiêu lật hai bàn tay.

“Không có điểm chính, tôi đoán có lẽ cô ta đã biết ý đồ tiếp cận của tôi, đừng nói là bệnh của Nghênh Nghênh, ngay cả hai chữ Nghênh Nghênh cũng chẳng nhắc đến.”

 

Châu Dị rút điếu thuốc khỏi môi.

“Ai cũng khôn như gì.”

 

Mặt khác, Khương Nghênh vốn đang định đến công ty thì bị Khúc Tích gọi ra uống trà.

 

Khương Nghênh đến điểm hẹn, Khúc Tích đang nhìn anh chàng đẹp trai pha trà mắt sáng lấp lánh.

 

Cậu chàng đang giải thích cô nghe về công dụng và lợi ích của trà, Khúc Tích chớp chớp đôi mắt, hai tay ôm chén trà nhìn cậu với ánh mắt sùng bái.

“Ôi, anh hiểu biết nhiều ghê.”

 

 

 

Anh chàng pha trà nghe cô nói trở nên đỏ mặt.

“Đây là công việc của tôi.”

 

Khúc Tích:

“Anh trai này, anh trông đẹp trai như vậy, chắc là có bạn gái rồi nhỉ?”

 

“Chưa có.”

 

Khúc Tích nở nụ cười lang sói.

“Vậy anh…”

 

Không đợi Khúc Tích nói xong, Khương Nghênh bước đến gần.

 

Khúc Tích nhìn thấy Khương Nghênh nên không nói tiếp những lời chọc ghẹo mà nhìn sang Khương Nghênh.

“Có tắc đường không? Sao muộn vậy?”

 

“Hơi tắc một chút, không đến nỗi.”

Khương Nghênh nói rồi đưa tay kéo ghế ngồi xuống.

 

Nào ngờ đâu, cô vẫn chưa ngồi hẳn đã bị Khúc Tích gọi.

“Đừng ngồi, vào phòng riêng đi, tui có chuyện muốn nói với bà.”

 

Khương Nghênh đưa mắt nhìn Khúc Tích, thấy Khúc Tích bước đến kéo tay cô.

“Chuyện lớn.”

 

Khúc Tích nói có chuyện muốn bàn với Khương Nghênh, nhưng cũng không quên liếc mắt đưa tình với anh chàng pha trà.

 

Khương Nghênh nhìn thấy chỉ muốn cười.

 

 

 

Khúc Tích thấy vẻ mặt Khương Nghênh bèn huênh hoang.

“Bà hiểu cái gì! Tui đang thả lưới đó. Nếu chỉ đi có một thuyền sớm muộn gì cũng bị lật thuyền, còn nếu chân lên nhiều thuyền, có lật cũng không lật hết. Qua một thuyền quên một thuyền, đi mãi không hết.”

 

Khương Nghênh:

“Ai không biết cứ tưởng bà nhiều kinh nghiệm yêu đương lắm.”

 

Khúc Tích tiếp tục lý lẽ của mình.

“Giờ tui cũng có thể xem là đã lĩnh hội rồi. Nói chuyện với một người đàn ông, có thể sẽ bị tóm trong tay anh ta, nhưng nói chuyện với mười người, bạn chỉ cảm thấy họ phiền. Bạn quên thầy vật lý nói gì rồi sao? Lượng biến sẽ dẫn đến chất biến.”

 

Khương Nghênh bật cười.

“Thầy vật lý biết giờ bà đang nói xấu thầy không?”

 

Hai người nói rồi bước vào phòng riêng.

 

Ngay khi cánh cửa phòng đóng lại, Khúc Tích vẻ mặt nghiêm túc, không còn cười đùa.

“Mấy hôm trước, Châu Dị đến tìm tui.”