Vưu Vật

Chương 102: Thị phi



Châu Dị nở nụ cười đắm đuối với đôi chút hư hỏng.

 

Khương Nghênh khựng lại vài giây, rồi hờ hững nói:

“Chào!”

 

Châu Dị hơi chau mày, hỏi cô:

“Chào ai?”

 

Khương Nghênh nhìn anh với ánh mắt cảnh cáo. Sau đó cô quay sang nhìn một hàng người giúp việc đứng trước mặt.

 

Vài người có độ tuổi khoảng 30 đến 40.

 

Chỉ nhìn trang phục và ngoại hình là biết ai cũng lanh lẹ, chăm chỉ.

 

Không hổ là người Châu Dị đã chọn, cứ vơ đại một người thôi cũng không thể chê vào đâu được.

 

Khương Nghênh đang quan sát, thì một người trong số đó lên tiếng.

“Vị này là mợ chủ? Trông rất xinh, đứng bên cạnh Sếp Châu đúng là trai tài gái sắc, xứng đôi thật.”

 

Người giúp việc này nói xong, cười lấy lòng với Châu Dị và Khương Nghênh.

 

 

 

Khương Nghênh không lên tiếng, Châu Dị mỉm cười nói:

“Chọn cô ấy đi.”

 

Châu Dị nói xong, người  giúp việc nở nụ cười tươi.

“Cảm ơn Sếp Châu, tôi nhất định sẽ làm tốt.”

 

Chuyện cả buổi sáng chưa chọn xong, chỉ vì một câu khen ngợi mà được chọn.

 

Sau khi giải tán các người giúp việc khác, Tô Dĩnh kéo tay Khương Nghênh nói nhỏ:

“Dì cứ cảm thấy hình như Dị thích cháu.”

 

Khương Nghênh không trả lời, giả vờ không nghe thấy.”

 

Người giúp việc được giữ lại là họ Trương, 42 tuổi, lớn hơn Tô Dĩnh 4 tuổi.

 

Tô Dĩnh khách sáo gọi chị Trương.

 

Có chị Trương bầu bạn, Khương Nghênh yên tâm khá nhiều. Sau bữa cơm sáng, cô lái xe vào tổ ghi hình show giải trí yêu đương.

 

Vì mọi người đều biết thân phận của Khương Nghênh, nên gặp lại ai cũng ngại ngùng.

 

Đặc biệt là Kinh Nguyên và Kim Bối.

 

Kinh Nguyên cố sức kiểm soát biểu cảm mới không để lộ tâm trạng ra ngoài, còn Kim Bối thì mím môi gọi “chị Khương Nghênh” nhưng giọng điệu rất tủi thân.

 

Vì là phát sóng trực tiếp, nên có nhiều chuyện không thể nói thẳng, mọi người chỉ đành giả vờ hồ đồ.

 

Hiệu quả chương trình mấy hôm nay khá ổn, việc xào nấu cặp đôi Thiệu Hạ và Chúc Kha cực kỳ thành công.

 

Độ hot của những người khác tuy không cao như họ nhưng cũng tạm ổn, bảo đảm được bát cơm.

 

Khương Nghênh lộ mặt, đến gặp đạo diễn Lưu bàn về chuyện cô và Châu Dị rút khỏi chương trình.

 

Đạo diễn Lưu cũng dự liệu được kết quả này từ đầu, lại thêm lần trước thấy cái oai của Châu Dị, nên anh càng mong muốn Châu Dị rút lui, bèn cười huề.

“Được chứ, cô và Sếp Châu vốn là người bận rộn, lần này có thể đến giúp tôi thế này, tôi đã rất cảm kích rồi.”

 

Dù sao cũng là người lăn lộn lâu năm trong giới, dù không vui cũng không thể hiện ra mặt.

 

Cô chào hỏi đạo diễn Lưu vài câu rồi về lại biệt thư đang ghi hình.

 

Buổi trưa, Khương Nghênh đích thân xuống bếp nấu bữa trưa cuối cùng cho mọi người.

 

Kim Bối đứng bên cạnh phụ giúp, mím môi nhìn Khương Nghênh những mấy lần, muốn nói mà lại thôi.

 

Khương Nghênh đang xào rau, nhưng vẫn nói với độ lớn đủ hai người nghe.

“Cô muốn hỏi gì thì ăn xong lên phòng tôi hỏi.”

 

Kim Bối không ngờ Khương Nghênh nhìn là nhận ra ngay tâm tư của cô bèn ậm ậm ừ ừ.

“Vâng.”

 

Lúc ăn cơm, Khương Nghênh nói chuyện cô sẽ rút khỏi show trước mặt mọi người.

 

Những người ngồi đây đều hiểu rõ, nhưng vì hiệu quả chương trình nên đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

 

Người phối hợp nhất là Lục Hành.

“Sao tự nhiên rút vậy?”

 

Khương Nghênh cười nhẹ nói tiếp.

“Công ty bận quá.”

 

Lục Hành gật đầu đáp.

“Có thể hiểu được.”

 

[A a a… Tại sao vợ lại rút lui chứ!]

 

[Tôi không nỡ xa Khương Nghênh, làm sao đây?]

 

[Sếp Châu cũng rút rồi, tổng cộng 8 người, mà rút 3 người rồi.]

 

[Cái gì mà 8 người, rõ ràng là 7 người, đừng có nhắc đến cái cô Lạc Hàm đó! Xúi quẩy thôi!]

 

Sau bữa cơm, Thiệu Hạ và Chúc Kha chủ động đề nghị giúp rửa bát.

 

Lúc hai người thu dọn bát, vô tình chạm vào tay nhau.

 

Chúc Kha ngẩng đầu nhìn Thiệu Hạ.

 

Thiệu Hạ đỏ mặt né tránh.

 

Hai người phối hợp tạo ra hiệu quả tốt, Khương Nghênh đứng bên cạnh quan sát, rất hài lòng về biểu hiện của hai người.

 

Khương Nghênh ngồi trong phòng khách một lúc, rồi đứng lên lầu thu dọn hành lý.

 

Kim Bối thấp thỏm bất an đi theo, sau khi vào phòng, nhìn Khương Nghênh chăm chú.

“Chị Khương Nghênh.”

 

Khương Nghênh hất cằm.

 

“Ngồi đi.”

 

Kim Bối có vẻ bất an đứng ngay cánh cửa.

“Em cứ đứng thôi, em nói với chị vài câu rồi đi.”

 

 

 

Khương Nghênh đáp.

“Ngồi xuống nói đi. Cô muốn hỏi chuyện Châu Dị?”

 

Kim Bối:

“Chị không giận à?”

 

Khương Nghênh đáp thản nhiên.

“Không giận.”

 

Kim Bối nghe nói vậy, nhìn Khương Nghênh với vẻ khó tin.

 

Nhìn một hồi, không phát hiện sự giả tạo nơi Khương Nghênh, cô mới bước vào phòng tìm một chiếc ghế ngồi xuống.

 

Kim Bối ngồi xong hai tay đan trước người, khó mở miệng nhưng không hỏi thì không cam tâm.

 

Khương Nghênh lấy một chai nước suối, mở nắp, đưa cho cô.

“Nếu căng thẳng thì uống nước thư giãn đi.”

 

Kim Bối nhận chai nước, uống vài ngụm rồi hỏi.

“Hai người kết hôn bao lâu rồi?”

 

Khương Nghênh đáp theo sự thật.

“Mấy tháng rồi, chưa đến nửa năm.”

 

Kim Bối:

“Tại sao không công bố chứ?”

 

Khương Nghênh im lặng một lúc rồi mới nói.

“Có vài chuyện, phức tạp.”

 

 

 

Nghe Khương Nghênh nói, Kim Bối suy đoán.

“Hai người kết hôn giả?”

 

Khương Nghênh nói:

“Không phải.”

 

Kim Bối ủ rũ.

“Mấy hôm nay tôi luôn cảm thấy mình giống như trò hề, mọi người đều biết là tôi thích Sếp Châu...”

 

Kim Bối càng nói càng tủi thân, càng về sau, nước mắt càng rơi lã chã.

 

Thực ra Khương Nghênh rất đau đầu với mấy cô vì yêu mà khóc lóc, nhưng chuyện do cô và Châu Dị gây ra, cô bắt buộc phải giải quyết, không muốn để lại hậu hoạn gì.

 

Nghe Kim Bối nói về tình cảm của mình, Khương Nghênh kéo ghế đến trước mặt cô, ngồi xuống, nói với vẻ nghiêm túc.

“Thích một người không phải là trò hề.”

 

Kim Bối:

“Nhưng anh ấy kết hôn rồi.”

 

Khương Nghênh:

“Khi cô thích anh ấy, cô không biết anh ấy đã kết hôn.”

 

Kim Bối nghe vậy, hít hít mũi.

“Chị Khương Nghênh, chị thực sự không trách em, cũng không cười em chứ?”

 

Khương Nghênh cười nói:

“Cô đối với Châu Dị phần lớn chỉ là có thiện cảm, qua một thời gian rồi, tình cảm này sẽ nhạt dần.”

 

 

 

Kim Bối mím môi, nói nhỏ:

“Thực ra hiện giờ em thích Kinh Nguyên lắm.”

 

Khương Nghênh bật cười.

“Cố lên, Kinh Nguyên vẫn còn độc thân, tôi có thể bảo đảm với cô việc này.”

 

An ủi Kim Bối xong, Khương Nghênh xách hành lý rời đi.

 

Lúc xuống lầu vừa khéo gặp Kinh Nguyên.

 

Kinh Nguyên thấy vậy chủ động đón lấy hành lý từ tay cô.

“Trưởng phòng Khương, để tôi giúp.”

 

Khương Nghênh vốn định từ chối, nhưng đang live, nên cười đồng ý.

“Cảm ơn cậu.”

 

Hai người đi ra khỏi biệt thự, xe của Khương Nghênh đang đậu ngoài cửa.

 

Khương Nghênh mở cốp xe, Kinh Nguyên cho hành lý vào.

 

Khương Nghênh bước lên rồi đóng cốp xe, nhìn Kinh Nguyên.

“Thể hiện cho tốt vào.”

 

Kinh Nguyên nhìn lại Khương Nghênh vẻ mặt thiếu tự nhiên, nói nhỏ.

“Trưởng phòng Khương, tôi... tôi có thể ôm chị không?”

 

Gió bên ngoài khá to, nên Khương Nghênh nghe không rõ.

“Sao cơ?”

 

Kinh Nguyên nhìn vào biệt thực rồi lấy can đảm đưa tay ôm Khương Nghênh.

 

Khương Nghênh chau mày, đang chuẩn bị đẩy đối phương ra thì nghe giọng nói trầm ấm vang lên từ sau lưng.

“Hai người đang làm gì vậy?”