Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 413



Sự xuất hiện đột ngột của Lâm Phong khiến cả phòng chìm vào im lặng trong giây lát.

Nhưng rất nhanh, Trần Y Nặc đã kịp phản ứng, nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào hét lên:

"Lâm Phong, mau cứu con gái, em van anh, cứu con gái đi!"

Nhìn thấy Trần Y Nặc như vậy, trái tim Lâm Phong như tan nát.

Thực ra anh đã về từ lâu, nhưng lại vô tình nhìn thấy một bà lão bán bánh tráng nướng trên vỉa hè.

Anh nhớ rằng lúc Y Nặc còn học đại học, cô ấy rất thích ăn bánh tráng nướng, lại nghĩ trời tối bà lão cũng vất vả, nên anh đã mua ủng hộ bà lão một ít.

Adv

Nhưng không ngờ, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, mà chuyện kinh hoàng thế này đã xảy ra!

"Mày chính là Lâm Phong?"

Gã đàn ông trung niên đánh giá Lâm Phong từ trên xuống dưới, cau mày.

Bình thường, không có khí tức võ đạo gì cả.
Adv

Đây là ấn tượng đầu tiên của gã về Lâm Phong.

Gã thực sự không thể tưởng tượng nổi một thanh niên ngoài 30 tuổi như vậy lại có thể hạ gục được Khô Tâm lão nhân!

Khô Tâm lão nhân là cao thủ có thực lực Tiên Thiên Cảnh tầng chín, tuy ở trong Quỷ Ẩn Tông không tính là quá mạnh, nhưng cũng là một lực lượng nòng cốt!

"Còn tưởng mày lợi hại thế nào, hóa ra cũng chỉ tầm thường!"

"Thôi mày đã quay lại thì tốt, vậy tối nay, cả nhà mày sẽ được đoàn tụ, cùng nhau đi chết đi!"

Gã đàn ông trung niên cười khẩy, rồi siết chặt tay, định bẻ gãy cổ bé Tiểu Luyến Luyến.

Nhưng ngay lúc đó.

"Xoẹt!"

Một tia kiếm quang lóe lên trong căn phòng.

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt bùng lên một tia sáng.

Sau đó, họ nhìn thấy cánh tay đang nắm lấy bé Tiểu Luyến Luyến của gã đàn ông trung niên đã bị cắt đứt, "bịch" một tiếng rơi xuống đất!
Tay phải Lâm Phong đưa ra, ôm lấy con gái sắp ngã xuống đất vào lòng.

Cảnh tượng xảy ra chỉ trong tích tắc!!

Đến lúc mọi người kịp phản ứng lại thì mọi chuyện đã xong rồi.

Gã đàn ông trung niên ban nãy còn rất hung hăng, giờ đã há miệng kêu gào thảm thiết vì bị đứt tay.

Lâm Phong làm ngơ trước tiếng kêu đau đớn của gã đàn ông, anh dùng tay nhẹ nhàng lau đi những giọt máu tươi ở khóe miệng của con gái, lo lắng hỏi:

"Con có đau không?"

"Không đau, không đau tí nào!"

Tiểu Luyến Luyến lắc đầu.

"Đúng là con gái của ba!"

Lâm Phong miễn cưỡng mỉm cười với con gái.

Anh nhẹ nhàng xoa đầu con gái, rồi đưa cô bé cho Trần Y Nặc, nói:

"Kế tiếp sẽ hơi máu me đấy, em che mắt con lại đi."

Trần Y Nặc ôm con gái, nhìn Lâm Phong với ánh mắt phức tạp.

Mười năm trôi qua.

Người đàn ông này thực sự đã thay đổi rất nhiều.
Khiến cho cô ấy không thể nhìn thấu, không thể hiểu rõ.

Cô ấy nhớ đến những lời anh trai đã nói với mình trước đây, lo lắng của anh trai quả thực có lý!

Bây giờ cô ấy và Lâm Phong, hoàn toàn là hai người thuộc hai thế giới khác nhau, không cùng một tầng lớp.

Lâm Phong làm gì cũng không nói với cô ấy, cũng không hỏi ý kiến của cô ấy...