Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 411



Ông ta biết đối phương không nói dối, chỉ cần mình không quỳ, chắc chắn sẽ chết ngay lập tức!

Mà khi nhìn thấy cảnh này.

Trong mắt hai anh em Trần Y Nặc và Trần Thiên Hủ đều hiện lên một tia sợ hãi.

Phùng Hải không phải là người tầm thường!

Ông ta có thương hội Bách Vân chống lưng, nhưng ngay cả như vậy, gã đàn ông trung niên này vẫn không coi ông ta ra gì, ra lệnh quỳ xuống là quỳ xuống!

Adv

“Tiền bối… rốt cuộc là ai?”

Trần Thiên Hủ nhịn đau, run giọng hỏi.

“Quỷ Ẩn Tông, mày đã nghe qua chưa?”

Gã đàn ông trung niên ngồi trên ghế sofa, nhàn nhạt nói.

Adv

“Quỷ Ẩn Tông?”

Sắc mặt Trần Thiên Hủ hơi biến đổi.

Anh ta nhanh chóng lục tung ký ức để tìm kiếm thông tin về Quỷ Ẩn Tông.

Đây là một môn phái võ đạo vô cùng nổi tiếng!

Hơn một nghìn năm trước, Quỷ Ẩn Tông được xếp vào hàng ngũ những môn phái hàng đầu. Tuy nhiên, sau khi tông chủ Quỷ Ẩn Tông là Quỷ Lệ đột nhiên biến mất, thế lực của Quỷ Ẩn Tông cũng từ đó suy yếu dần.
Thêm vào đó, đệ tử Quỷ Ẩn Tông đều là những kẻ tâm địa độc ác, tiếng tăm vô cùng xấu xa, nên sau vài lần bị các môn phái chính đạo tấn công trừng trị, Quỷ Ẩn Tông dần dần biến mất trong giang hồ!

Anh ta biết được thông tin về Quỷ Ẩn Tông là do nghe ông nội Trần Bắc Huyền kể lại!

Nghĩ đến đây...

Tâm trạng Trần Thiên Hủ trở nên vô cùng kém!

Nếu đối phương thực sự là người của Quỷ Ẩn Tông, vậy thì tối nay e rằng bản thân anh ta, em gái và đứa cháu gái bé bỏng sẽ lành ít dữ nhiều. Với khí thế hung hãn này, cái tên đến từ Quỷ Ẩn Tông kia chắc chắn sẽ không tha cho ba người họ!

“Hóa ra là tiền bối của Quỷ Ẩn Tông, không biết chúng tôi đã đắc tội gì với tiền bối?”

Trần Thiên Hủ run giọng hỏi.

“Tao đến đây để tìm Lâm Phong! Trong buổi đấu giá lúc trước của thương hội Bách Vân, Lâm Phong không những gϊếŧ trưởng lão trong môn phái của tao là Khô Tâm Lão Nhân mà còn cướp đi bảo vật trên người lão ta, đúng là to gan lớn mật!”
Gã đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng.

Nghe vậy, Trần Thiên Hủ thầm mắng Lâm Phong tới tấp, nhưng trên mặt lại cố nặn ra một nụ cười, nói:

“Nhưng Lâm Phong không ở đây, cậu ta đã đến thành phố Kinh Hàng từ hôm qua! Chuyện này trưởng lão Phùng Hải của thương hội Bách Vân cũng biết!”

“Đương nhiên tao biết! Nó không chỉ đến thành phố Kinh Hàng mà còn gϊếŧ không ít người, hạ gục Ngưu Bôn của thương hội Bách Vân và tiêu diệt hơn mười tên võ giả Tiên Thiên Cảnh của nhà họ Vương ở thành phố Kinh Hàng!”

“Nhưng sau đó, không ai biết nó đi đâu! Tao bảo Phùng Hải liên lạc với nó, nhưng cũng không liên lạc được!”

Nói đến đây, gã đàn ông trung niên lại nhàn nhạt liếc mắt:

“Vì tụi mày là người thân của Lâm Phong, nên chắc là có thể liên lạc được với Lâm Phong nhỉ?”
“Điện thoại của Lâm Phong đã tắt máy, chúng tôi cũng không liên lạc được!”

Trần Thiên Hủ sắc mặt tái nhợt.

“Vậy thì tao chỉ có thể nói lời xin lỗi. Nếu Lâm Phong không quay lại, tao cứ cách mười phút gϊếŧ một người, cho đến khi gϊếŧ chết cả ba người bọn mày! Tao không có nhiều thời gian để dây dưa với bọn mày!”

“Bắt đầu từ ai đây nhỉ?”

Gã đàn ông trung niên nhìn ba người trước mặt, cuối cùng đưa tay về phía bé Tiểu Luyến Luyến, cách không khí lôi cô bé lại, túm lấy cô bé trong tay.

“Buông con gái tôi ra!”

Trần Y Nặc vô cùng kích động, muốn xông lên cứu Tiểu Luyến Luyến.