Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 344: C344



Vương Nhạc Hiên chật vật bò dậy, quỳ trên mặt đất, cúi đầu, âm thanh run rẩy.

Nhìn thấy vậy, đám người Diệp Thiên Long, Vân Trung Thiên đều câm như hến không dám lên tiếng.

Ở tỉnh Giang Nam này, Long Ngạo Thiên là quyền uy tối thượng! Là tồn tại vô địch!

Cho dù là vài nhân vật lớn trên núi cũng phải cho Long Ngạo Thiên mặt mũi!

Cho nên lúc này không ai dám giúp Vương Nhạc Hiên, để rước họa vào thân!

Adv

Dạy dỗ Vương Nhạc Hiên xong, Long Ngạo Thiên nhìn về phía Lâm Phong, chậm rãi nói:

“Người anh em, lời của Vương Nhạc Hiên không thể đại diện cho toàn bộ liên minh võ đạo, càng không đại diện cho Bộ chấp pháp chúng tôi! Hơn nữa tôi nói thật, thân là người của nước Đại Hạ, bảo vệ một rường cột nước nhà như Hoa vệ sĩ là điều nên làm! Cậu đòi một trăm viên đạn linh bạo làm thù lao, có phải hơi quá đáng không?”

Lâm Phong nheo mắt lại, nói:

Adv

“Ông nói vậy là muốn quỵt nợ à?”

“Không đến mức quỵt nợ! Tôi có thể đồng ý cho cậu mười viên đạn linh bạo.” Long Ngạo Thiên mỉm cười nói.


“Mười viên?” Lâm Phong bật cười.

“Cậu đừng vội, hãy nghe tôi nói hết. Vì lần này cậu có công cứu viện, một vài việc phạm pháp mà cậu làm trước kia ở Kim Lăng có thể xóa bỏ! Thậm chí tôi có thể đề cử cậu vào ngành chấp pháp, trở thành người của Bộ chấp pháp! Ý của cậu thế nào?”

Long Ngạo Thiên mỉm cười, dường như chắc chắn Lâm Phong sẽ đồng ý với ông ta vậy.

Nghe Long Ngạo Thiên nói vậy, con ngươi đám người đó đều co cả lại, trong lòng khó mà bình tĩnh được.

Nhất là Diệp Phàm, cực kì ao ước!

Cho dù là anh ta cũng chỉ là người được đề cử làm chấp pháp mà thôi, sau này có thể làm chấp pháp hay không cũng chưa chắc!

Nhưng bây giờ Lâm Phong chỉ cần vừa lên tiếng sẽ lập tức được vào Bộ chấp pháp, trở thành người của họ!

Điều này khiến nhiều người ao ước ghen tị!

Không ngờ Lâm Phong từ chối thẳng thừng, anh nói:

“Đừng nói những thứ đó với tôi, tôi không muốn làm người chấp pháp, tôi chỉ cần trăm viên đạn linh bạo.”

Lời anh nói khiến mọi người phải yên tĩnh lại. Tất cả đều bất ngờ.

Long Ngạo Thiên nheo mắt lại, suy nghĩ chốc lát, nói:


“Lâm Phong, có lẽ cậu không biết trở thành người chấp pháp có ý nghĩa gì! Nghĩa là sau này khi cậu hành động trong nước sẽ nhận được đối xử đặc biệt, có nhiều chuyện không bị hạn chế!”

“Tôi nói không cần, tôi chỉ cần một trăm viên đạn linh bạo. Tôi nói chưa đủ rõ à?”

Lâm Phong nhíu mày hỏi.

Long Ngạo Thiên nghe vậy, nụ cười trên mặt biến mất, bình tĩnh nói.

“Một trăm viên đạn linh bạo, không có, cũng không có khả năng! Nếu muốn thì đi mà đòi Vương Nhạc Hiên! Đòi tôi làm gì?”

Lâm Phong nở nụ cười, lập tức thản nhiên nói:

“Được thôi, con người tôi cũng để ý quy tắc lúc làm việc, ông đã không muốn trả thù lao thì bốn người vừa được tôi bảo vệ cũng có thể chết! Như vậy chúng ta không hoàn thành giao dịch.”

Dứt lời, Lâm Phong bước tới chỗ Hoa Vân Phi, bóp cổ Hoa Vân Phi giơ lên.

“Cậu Lâm, đừng! Có chuyện gì từ từ nói, không cần phải như vậy!”

“Cậu Lâm, hãy bình tĩnh, đừng làm tổn thương Hoa viện sĩ!”

Vân Trung Thiên, Diệp Thiên Long đều giật mình, vội vàng khuyên bảo Lâm Phong đừng làm việc vội vàng như thế.

“Lâm Phong, cậu buông Hoa viện sĩ ra cho tôi!”

Long Ngạo Thiên lạnh lẽo nói.

Một luồng sát khí khủng khiếp bắ n ra!

Uy áp của võ đạo tông sư ép xuống Lâm Phong, nhưng chẳng có chút tác dụng nào.