Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 240: C240



Trương Bưu hứng phấn đi theo phía sau, vẻ mặt bỡn cợt nhìn Lâm Phong, tựa hồ đã tưởng tượng tới cảnh Lâm Phong bị anh cả hành hạ dã man!

“Anh là cậu ấm nhà nào vậy? Hống hách như thế, đến cả người của tôi cũng dám đánh?”

Đàm Tử Minh thờ ơ nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong liếc nhìn Đàm Thiên Hồng gần như đã ngây ngốc cách đó không xa, nhàn nhạt nói:

“Tôi không phải là cậu ấm gì cả, có điều tôi tên Lâm Phong, tôi nghĩ chắc hẳn anh nghe qua cái tên này rồi.”

Adv

“Lâm Phong?”

Đàm Tử Minh sắc mặt hơi thay đổi, luôn cảm thấy cái tên này nghe quen tai.

Cậu ta đang định nói tiếp thì ngay lúc này, cha cậu ta Đàm Thiên Hồng đã lao tới, một cước đá cậu ta ra ngoài.

Adv

“Ầm!”


Đàm Tử Minh va vào tường mạnh đến nỗi xương cốt toàn thân đều bị gãy không ít, đau đớn đến th ở dốc, cả hồi lâu bò dậy không nổi.

“Cha…cha…”

Đàm Tử Minh không thể ngờ rằng lại bị cha mình đá một cú nặng như vậy từ đằng sau.

Cả đời cậu ta chưa bao giờ bị thương nặng đến vậy!

“Đừng gọi tôi là cha! Tôi không có đứa con như cậu, từ nay về sau, tôi với cậu cắt đứt quan hệ cha con!”

Đàm Thiên Hồng vẻ mặt lạnh như băng.

Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện thấy đôi tay của ông ta đang run nhẹ.

Nếu lúc này điều kiện cho phép, ông ta hận không thể nằm xuống đất giả chết cho rồi!

Vừa rồi đã dặn dò hết sức, nói con trai không được nói dối, kết quả vừa quay người đi thì con trai đã lừa ông rồi!

Ông cần một đứa con trai chuyên lừa dối cha mình như vậy để làm gì?

Nhìn thấy cảnh này, Trương Bưu sửng sốt, mấy tên tay sai cũng tỏ ra sợ hãi.


Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Mấy người hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Đến cả Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả cũng ngơ ngác, cảm thấy rất khó tin.

Chính vào lúc này,

“Phịch!”

Đàm Thiên Hồng đột nhiên quỳ xuống trước Lâm Phong, cung kính nói:

“Ngài…Ngài Lâm! Chuyện đến nước này, tôi cũng không nói gì thêm nữa, dù sao thì chắc chắn là tôi sai rồi! Ngài muốn chém muốn giết gì tùy ý ngài.”

Ông ta rất thông minh, biết rằng lúc này nói mấy lời giải thích sẽ chỉ phản tác dụng, chi bằng trực tiếp thừa nhận mình sai, như vậy có lẽ ngài Lâm có thể sẽ khoan dung hơn.

Lâm Phong rất thích thú nhìn Đàm Thiên Hồng.

Dù sao cũng là một thế hệ kiêu hùng ở Kim Lăng, phong cách làm việc quá quyết đoán.

Vốn dĩ Lâm Phong cũng không có suy nghĩ gì cả, liền bình tĩnh nói:

“Đứng lên nói chuyện trước đi.”

“Cảm ơn, cảm ơn ngài Lâm!”

Trong lòng Đàm Thiên Hồng vui mừng, lập cập bò dậy, lau mồ hôi trên trán.

Chỉ có chút chuyện như vậy, ông ta đã cảm thấy mình như đi một chuyện tới quỷ môn quan rồi.