Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp

Chương 2: C2



"Người có thể treo hưu thư ngay dưới mí mắt Ly vương, khiến mọi người ở Thịnh Kinh đều biết tin tức này đúng là thú vị. Ta chỉ thuận nước đẩy thuyền, tiện thể xem trò hay mà thôi. Chẳng phải càng tốt hay sao?" Đáy mắt Vu Kì Thiên lóe lên một tia sâu xa.

Có vẻ phủ Ly vương càng lúc càng thú vị.

"Thế tử sáng suốt."

Chưa đến một chén trà nhỏ, trong cung đã phái người đến, nói hoàng đế gọi Ly vương lập tức tiến cung, không được chậm trễ.

Lúc này ở phủ Ly vương, Bạch Tử Huân giận tím mặt, từ sáng sớm nay, thuộc hạ đã về báo cho hắn ta việc tối qua lá hưu thư bị treo lên cửa Thiên Hạ Lâu, bây giờ ồn ào đến mức cả thành đều biết chuyện.

Tối qua rõ ràng hắn ta đã bảo Lãnh Vu đưa cho Ngọc Ý, chẳng lẽ người phụ nữ xấu xí Ngọc Ý kia lại giở trò sao?

Đáng chết, đợi bổn vương về sẽ tính sổ với người phụ nữ xấu xí đó, Bạch Tử Huân theo người trong cung tiến cung.

Tại Y Lan Các, Ngọc Ý và Nguyệt Nhi đang thu dọn hành lý.

"Tiểu thư, chúng ta thật sự phải quay về nhà họ Ngọc sao?" Nguyệt Nhi lo lắng hỏi.

"Nếu không thì sao, nhà họ Ngọc là nhà mẹ đẻ của ta, đương nhiên tôi phải quay về." Ngọc Ý hoàn toàn chưa nghĩ nhiều.

"Eo ôi, bị bỏ rồi mà vẫn còn mặt mũi quay về nhà họ Ngọc, kể cả ngươi dám về, nhà họ Ngọc cũng không dám nhận, vì nếu thế sẽ công khai đối đầu với Vương gia. Bây giờ chuyện của ngươi và Vương gia đã bị lan truyền khắp kinh thành, thế mà người khiến gia tộc mất mặt như ngươi còn dám sống nữa sao? Nếu ta là ngươi, ta đã tìm một cái giếng để đâm đầu xuống tự tử rồi." Một giọng nói chanh chua vang lên.


Ngọc Ý lạnh lùng liếc người phụ nữ vừa mới bước vào, theo như ký ức của nguyên chủ, đây là trắc phi Chu Cẩm Lam của Ly vương.

Nàng ta là con gái của Lại Bộ Đô Sử, dung mạo quyến rũ, được Ly vương sủng ái, nên vô cùng kiêu căng hống hách, cậy sủng mà kiêu.

"Ngươi đừng nói bậy, tiểu thư làm cho nhà họ Ngọc mất mặt bao giờ?" Tuy Nguyệt Nhi sợ vị trắc phi này, thế nhưng nàng ta vẫn cố bình tĩnh nói.

"Một nha hoàn nho nhỏ có tư cách gì để nói bậy trước mặt trắc phi ta thế hả? Xem ra ta phải dạy cho ngươi một bài học." Chu Cẩm Lam vung tay muốn tát Nguyệt Nhi.

Sắc mặt Ngọc Ý lạnh như băng, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn không hề giống một bao cỏ vô dụng.

Người bắt nạt cô phải trả giá gấp trăm lần.

"Bốp!" Một tiếng tát lớn vang lên, người bị đánh không phải Nguyệt Nhi, mà là Chu Cẩm Lam.

"A! Ngọc Ý đáng chết, không ngờ người phụ nữ xấu xí như ngươi lại dám đánh ta, ta phải giết ngươi." Chu Cẩm Lam cầm một con dao găm, đâm về phía Ngọc Ý.

Nhát đâm này, nàng ta đã có ý định giết người.

Dù sao Vương gia cũng đã thôi nàng ta rồi, nhà họ Ngọc cũng sẽ không nhận một người phụ nữ thấp hèn như thế này, hơn nữa Ngọc Ý cũng là một kẻ si tình đần độn, cho nên Chu Cẩm Lam mới dám ngang ngược như vậy.

"Tiểu thư, cẩn thận!" Nguyệt Nhi hét lên.


Ngọc Ý liếc nhìn khinh thường Chu Cẩm Lam: "Muốn chết!" Mọi người thấy cô vung tay, một thứ bột trắng đập vào mặt người kia.

"Ngọc Ý đáng chết, ngươi đã làm gì ta?" Chu Cẩm Lam ngạc nhiên và sợ hãi hỏi.

"Chỉ là chút thuốc bột hủy dung làm người ta đau muốn chết mà thôi, không có gương mặt, ta xem Ly vương còn sủng ái ngươi thế nào."

"Không, không được phá hủy dung mạo của ta, Ngọc Ý, đồ xấu xí độc ác thâm hiểm, ngươi sẽ không được chết tử tế, mặt ta đau quá." Chu Cẩm Lam đau khổ rê.n rỉ.

Nàng ta cảm thấy mặt rất đau cứ như bị cứa thịt bằng dao nhỏ, vừa đau vừa ngứa, nàng ta muốn gãi nhưng lại sợ bị hủy dung thật, chỉ có thể cố chịu đựng.

"Ngọc Ý, ta liều mạng với ngươi." Chu Cẩm Lam nhào đến với suy nghĩ vô cùng độc ác.

Có điều nàng ta chưa kịp đến gần Ngọc Ý, Ngọc Ý đã đá thanh dao găm mà nàng ta vừa làm rơi xuống đất lên.

Chu Cẩm Lam chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh lướt qua tai, sau đó thanh dao găm cắm vào chiếc tủ khắc hoa bên cạnh, tiếp theo một sợi tóc bên tai nàng ta rơi xuống.

Chu Cẩm Lam sợ đến mức choáng váng, nếu ban nãy con dao găm kia chỉ cần lệch một chút thôi thì thứ vừa rơi xuống không phải là tóc mà là cái đầu của nàng ta.

"Ngươi, ngươi không phải Ngọc Ý?" Chu Cẩm Lam vô cùng sợ hãi, nàng ta nghi ngờ hỏi người đằng trước.


Ngọc Ý là bao cỏ vô dụng nổi tiếng ở Thịnh Kinh, không một chút tài nghệ, cậy sủng mà kiêu, si tình đần độn, làm gì tài giỏi được thế này.

Đôi mắt phượng của Ngọc Ý tỏ rõ sự sắc bén và khinh bỉ, cô kề sát vào tai nàng ta: "Quả thật ta không phải là Ngọc Ý, mà ta là hồn ma Ngọc Ý, tại đêm tân hôn bị Bạch Tử Huân ép phải chết. Ta là oan hồn đòi mạng, ta muốn cho Bạch Tử Huân sống không bằng chết, muốn để cả phủ Ly vương này không được yên ổn."

"Ngươi, ngươi…" Chu Cẩm Lam sợ hãi nhìn cô, nàng ta đang định nói thêm gì đó thì bỗng mắt mũi tối sầm, lăn đùng ra ngất xỉu.

Ngọc Ý nở nụ cười khẩy đầy khinh bỉ, chỉ mới thế này mà đã dám kêu gào trước mặt cô.

Ngọc Ý quay sang kéo Nguyệt Nhi đang bị dọa đờ người ngồi dưới đất: "Ngồi đờ ở đó làm gì, đi thôi, từ nay về sau chúng ta được tự do rồi."

Lúc này Nguyệt Nhi mới bừng tỉnh, ban nãy tiểu thư quá lợi hại, nàng ta chưa bao giờ biết tiểu thư còn có tài năng như vậy. Nguyệt Nhi nhanh chóng cầm tay nải, sau đó hai người rời khỏi phủ Ly vương từ cửa chính.

Thị vệ ở Vương phủ cũng không ngăn cản hai người, họ mong kẻ ôn thần và người xấu xí kia đi càng nhanh càng tốt.

Trên đường, Nguyệt Nhi tỏ ra buồn rầu: "Tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu, về nhà họ Ngọc hay sao?"

Ngọc Ý nhìn Xuân Phong Lâu gần đó, ngoài cửa có mười mấy cô gái mặc quần áo sặc sỡ đang kéo khách rất nhiệt tình.

"Nguyệt Nhi, chúng ta đến Xuân Phong Lâu."

Nguyệt Nhi sợ hãi: "Tiểu thư, đó là chỗ mà đàn ông lui tới, không phải nơi gì tốt đẹp đâu, chúng ta đừng đến đó."

"Sợ cái gì, tiểu thư nhà ngươi đã bị oan ức mấy chục năm, sau này ta muốn làm gì thì sẽ làm nấy." Ngọc Ý kéo nàng ta đến đó.


Ngoài cửa Xuân Phong Lâu, các cô gái đang tiếp khách thì thấy Ngọc Ý, ngay lập tức họ tỏ ra vô cùng khinh thường: "Ồ, đây chẳng phải Ly vương phi đó sao? À không, là Ly vương phi cũ mới đúng chứ. Sáng hôm nay, chuyện hưu thư đã lan truyền khắp cả Thịnh Kinh."

"Người đến Xuân Phong Lâu của chúng ta không phú thì cũng quý, hơn nữa đều là đàn ông, chẳng lẽ Ngọc tiểu thư quá đâu lòng nên ngu người, muốn vào Xuân Phong Lâu sao?"

"Kể cả có bị bỏ cũng đừng nghĩ quẩn như vậy, các cô gái ở Xuân Phong Lâu chúng tôi ai cũng đều vô cùng xinh đẹp, gương mặt này của ngươi, chúng tôi không nhận nổi."

Mấy cô gái kia mỉa mai với giọng điệu kỳ quái, Ngọc Ý chẳng hề tức giận, cô chỉ rút ra một tập ngân phiếu: "Bổn cô nương không đến thanh lâu làm gái mà để tiêu tiền, ngần này đủ chưa?"

Mấy cô gái vừa sỉ nhục Ngọc Ý ngay lập tức bị vả mặt, họ nhìn tập ngân phiếu trong tay Ngọc Ý, mỗi tờ đều có giá trị mấy vạn lượng, một tập đó ước chừng cũng phải mấy chục vạn lượng.

"Đủ rồi, đương nhiên là đủ rồi, Ngọc tiểu thư đúng là hào phóng, mời vào trong." Một người phụ nữ hồng y lập tức nịnh nọt.

"Ngươi tức thời đấy." Ngọc Ý lấy một tờ ngân phiếu nhét vào ngực nàng ta.

Người phụ nữ hồng y vô cùng vui sướng, tuy Ngọc tiểu thư này xấu nhưng rất hào phóng, nàng ta lập tức tự dẫn đường.

"Ngọc tiểu thư chúng tôi đến hầu hạ nàng." Những người phụ nữ khác thấy vậy cũng đến chỗ họ.

"Mỗi người một tờ, nếu các ngươi hầu hạ ta tốt, những tờ ngân phiếu này đều là của các ngươi." Ngọc Ý đưa từng tờ ngân phiếu.

Những cô gái vừa mới sỉ nhục Ngọc Ý vô cùng xấu hổ, thấy người khác nhận ngân phiếu, họ ghen tị đến đỏ cả mắt, cũng mặt dày đứng vào cho đủ số.

Ngọc Ý vừa liếc mắt đã thấy mấy người kia: "Mấy người mới nói mỉa ta, nói ta là vị vương phi bị vứt bỏ, mặt mũi xấu xí không xứng bước vào thanh lâu cơ mà. Sao bây giờ lại đứng đây nhận tiền của ta, ta thấy các ngươi còn không biết xấu hổ hơn cả ta mới đúng."