Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 173: Khởi chiến



Nhã tịnh nghe thấy giọng nói quen thuộc kia liền vội lăn ra khỏi vòng tay mỹ nhân, ánh mắt không thẻ tin được nhìn nam nhân kia. Nếu không phải nơi đây là cổ đại, Nhã Tịnh rất nghi ngờ hắn có gắn máy định vị trên người nàng, chính vì vậy mà dù nàng có lẩn trốn, có ở hình dáng nào hắn vẫn nhận ra.

- Ha, vị huynh đệ này, có gì từ từ nói đừng gấp.

Thấy hắn mặt đen lại như than, Nhã Tịnh nở nụ cười không hề giả tạo.

- Được rồi, mau về với ta.

Nhã Tịnh bị nam nhân kia kéo đi không thương tiếc, nàng phục rồi, ngay cả đi uống rượu một chút cũng không được. Nàng dỗi rồi, nam nhân kia như hiểu được lòng nàng chỉ ôn nhu cười một cái.

- Ngoan đi, ta đã sớm nấu ăn ở đó chờ nàng về ăn rồi. Ngoan ngoãn một chút, ta cũng không có dỗi, nàng còn dỗi ta?

Nàng chỉ hừ một cái, quay đầu đi không nghe hắn nói. Nam nhân kia rút trong người ra một chiếc bánh nhân thịt còn nóng hổi đưa nàng.

- Ngoan.

Thấy chiếc bánh thơm ngon trước mặt. Nhã Tịnh chảng hề phòng bị cầm lấy mà ăn.

Về tới nơi, quả nhiên hắn đã chuẩn bị kỹ đồ ăn, một bàn thơm phúc, dạ dày không đáy như nàng sao có thể chịu được. Chỉ là sau khi ăn xong, hắn nhìn nàng một thân lười biếng theo thói quen giúp nàng ấn huyệt tiêu cơm.

- Ta có thể hỏi nàng một câu không?

Nam nhân kia mang theo ý dò xét, chỉ dám nhẹ giọng hỏi nàng.

- Ta biết nơi này sắp có một trận chiến lớn, ta không muốn can thiệp quá sâu, chỉ là, nàng có thể không ra mặt không? Ta thấy trên người nàng mang rất nhiều vết sẹo, vết nào cũng sâu. Ta biết, những vết sẹo đó không thể xóa đi, sẽ theo nàng một đời. Ta chỉ mong, trên cơ thể ngọc ngà của nàng sẽ không còn thêm bất cứ vết thương đáng sợ nào nữa.



Nhã Tịnh vừa nghe xong thì nhíu mày, có lẽ nàng bỏ mặc hắn làm bừa lâu rồi nên hắn quên ai mới là chủ ở đây? Nâng khuân mặt của hắn lên, nàng nhìn sâu còa mắt hắn, môi đỏ nhếch lên nụ cười.

- Ta khuyên ngươi, nếu không muốn cút khỏi đây thì tốt hơn nên quản cái mồm mình đi. Ta là ai? Ta làm gì, ta ghét nhất bị người quản. Phụ mẫu còn không quản ta, ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi biết nếu trận này thắng, sẽ có bao nhiêu người sẽ hạnh phúc không? biết nếu trận này thắng, con dân muôn nơi sẽ được bình an lập nghiệp bao nhiêu năm không? Thu lại ngay ý nghĩ ích kỷ đó và cút khỏi đây, ngay lập tức.

Nam nhân kia mím môi, hắn xoay lưng rời khỏi, Nhã Tịnh nhìn thấy hắn như chú cún con bị chủ mắng ấm ức cụp tai cũng chẳng thèm bận tâm. Nếu nàng thật sự sợ cơ thể này có thêm vài trăm vết sẹo thì đã không ra trận bao lần rồi. Con đường này do nàng chọn, có chết nàng cũng không hối hận, mặc dù nàng hèn bằng cả tâm hồn.

Nhìn trăng chẳng tròn, sao thưa thớt trên trời, nàng cảm thấy cả người nàng nhuốm đầy máu tanh. Nàng đôi khi nhìn vào gương cũng đã chẳng nhận ra bản thân. Đã lâu không trang điểm, mắt ngọc mày ngài đã vương nét uy nghiêm, chẳng còn thích cười như ngày xưa. Nâng một bình rượu, dù có uống bao nhiêu, những ký ức đau thương cùng hạnh phúc vẫn luôn quây lấy nàng. Khiến nnagf như trong mê cung, chẳng tìm ra lối thoát cho mình. Cái chết của Ý Hiên và a Vệ khiến nàng luôn muốn đẩy mọi người rời xa mình hơn, cái chết của phụ mẫu khi đó nữa. Nàng tin vào mệnh sát cô tinh rồi, chính là người như nàng. Ai tới gần cũng gặp nguy hiểm nên nguyện một đời cô độc, thêm vài vết thương cũng đâu sao. Sẽ có người thật lòng khóc vì nàng ngoài phụ mẫu và nhóm A Hoa sao? Nàng làm kẻ ngốc hai lần là đủ rồi.

Một thắng sau, các chủ Hắc các quả nhiêm đã khỏi binh, đánh từ bên ngoài thành đánh vào. Nhã Tịnh cầm binh cố thủ ngoài cổng thành, nghênh chiến từng dợt binh lính thăm dò một. Người dân thì đã sớm được nàng sơ tán. Nhã Tịnh biết hắn chỉ thăm dò, không có ý đánh thật, hoặc hắn đang chờ điều gì đó. Nhã Tịnh sờ lên đôi bông tai trong ống tay áo. Cho người vào trong kinh thành tăng cường rà soát khỏi mấy con chuột cống, lỡ chúng chui lỗ chó vào. Tại kế sách hèn hạ này nàng từng dùng rồi, biết đâu ý lớn gặp nhau. Qua những trận đấu trước giờ giữa nàng và hắn, Nhã Tịnh xác nhận được rằng hắn và nàng hèn hạ như nhau thôi. Nhắc mới nhớ, không biết người nàng thả vào quân hắn cho chúng hưởng thử thuốc super lỵ thế nào rồi. Super Lỵ của nàng có thể khiến cho mông chúng nowxrhoa như vòi nước quên tắt khóa.

Hèn đúng không? Đúng rồi, hèn mới là nàng. Nàng nhếch môi, vừa chống cằm vừa nhìn đám lính bên dưới, kẻ vừa bưng đít quần vừa đánh chẳng mấy chốc đã bị tiêu diệt khẽ cười đen nho được người bên cạnh bóc sẵn đưa vào miệng.

Nam nhân kia từ ngày đó, dù nàng đuổi thế nào hắn cũng không đi. Nàng trong phòng đuổi hắn ra, hắn liền đứng bên ngoài, nàng mặc hắn, hắn cũng cứ vậy đứng từ ngày này tới ngày nọ. Dù có ốm, sau khi tỉnh liền tiếp tục đứng đó. Trời không chịu đất thì dất phải chịu trời. Kết cục nàng bắt buộc phải chịu mặc hắn, thích làm gì thì làm.

Sau khi một tốp lính đã bị đánh bại không biết đã là lần thứ bao nhiêu, đại quân của hắn cũng đã bắt đầu tiến tới. Một tên to, cao, đen, hôi cưới ngựa đem theo thương phi tới đứng dưới cổng thành ngước lên khiêu chiến.

- Tất cả nghe đây, các ngươi đều là lũ phản tặc. Nhân lúc quốc vương băng hà, đem một kẻ không được công nhận tới cướp ngôi. Hôm nay, ta cùng quân lính sẽ trả thù cho Quốc vương. Những con rùa rụt đầu kia, có giỏi thì mau tới tiếp chiêu. Nàng xoa xoa lỗ tai, lười biếng ra lệnh.

- Không cần nhiểu lời, cũng không cần điều binh. Đóng cửa phóng tiễn, ta coi miệng hắn nhanh hơn hãy tiễn của ta nhanh hơn.

Tát cả mọi người nhìn qua nàng với ánh mắt kỳ quái. Như vậy, có vẻ không hợp lẽ thường cho lắm. Không phải là nên cho binh ra ứng chiến sao? Nhưng mà thôi, dù sao, Tướng Quân tạm thời của họ cũng chưa từng theo lẽ thường. Tên tướng kia vừa mới hét lên, ra oai thêm một lần vẫn chưa biết điều gì sắp xảy ra với mình.

- Sao vậy? Sợ rồi? Haha, đừng nói với ta các ngươi như con rùa rụt cổ, chỉ có vậy?

Binh lính phóng tên trên thành khẽ nhếch môi, rất nhiều đợt mưa tên phóng xuống. Tên kia trợn tròn mắt, con ngựa hắn cưỡi liền bị bắn gục tại chỗ. Hắn chỉ có thể yếu ớt đỡ tên liên tục bắn vào chỗ hiểm mình, chẳng lâu sau liền biến thành con nhím. Chiến trường sau trận tên đó im lặng tới lạ thường, một con ruồi bay ngang cũng có thể nghe thấy. Thế nào? Không phải rất kích thích sao?