Vương Phi Là Bảo Bối Đồ Nhi

Chương 64





Đại vương.
Dạ Thiên chợt rùng mình, qua kết giới tâm linh mà nghe được giọng nói yếu ớt của Lục Long.

Vòng bảo vệ đột ngột rung chuyển.

Hàn Hạo nhận ra rằng có vấn đề không ổn, tiến đến hỏi Dạ Thiên.
- Có chuyện gì sao?
Hắn im lặng một hồi không đáp, ánh mắt đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó.

Tiếng bước chân ngày càng đến gần, có thể cảm nhận rõ được mặt đất đang chuyển động dữ dội.

Không ngờ đám người này lại kéo đến đây đông như vậy.
- Phiền mọi người giúp một tay rồi.
Hồng Diệp hiểu hắn đang muốn nói gì, khẽ mỉm cười.
- Không phiền.
Lúc này những tên mặc y phục đen đồng loạt nhảy vào.

Hàng trăm mũi kiếm sắc bén chĩa vào người bọn họ.

Dạ Thiên không lúng túng, trên bàn tay xuất hiện luồng khí đen u ám.

Hắn vung tay một cái liền khiến những tên kia ngã ngửa về phía sau.

Những người còn lại cũng theo hắn mà ra sức chống lại kẻ địch điên cuồng tấn công.
Nhưng những tên lính này giống như âm hồn vất vưởng không sợ chết, dù trọng thương vẫn lồm cồm bò dậy rồi tiếp tục lao đến.


Hồng Diệp dùng kiếm giết xong một tên thì lại có hai tên khác chạy đến muốn bổ kiếm vào đầu hắn.

Kì lạ là tên vừa bị thanh kiếm của hắn đâm xuyên ngực giờ lại ngóc đầu dậy, mặc cho cả người đầy máu mà chạy đến.
- Bọn chúng là dính kí trùng điểu khiển bên trong rồi.

Không thể giết chết được.
Anh Kiệt dùng đao quật ngã một đám, tốn không ít sức lực nhưng một lần nữa thấy chúng tiếp tục đứng dậy.

- Cái bọn này, toàn bày ra ba cái trò biến thái không.
Đùng!!
Một tiếng nổ lớn vang lên, kéo theo là xác những tên áo đen bay tứ tung xuống nền đất.

Dạ Thiên mặt lạnh như tờ, quay lại nói với ba người.
- Băm vụn chúng ra là được.
- ....
- Được rồi.

Mọi người cúi đầu xuống đi nào.
Hàn Hạo nở nụ cười ranh ma, dùng người Hồng Diệp là tấm đệm nhảy lên trên.

Chỉ thấy hắn lẩm nhẩm thần chú gì đó, dùng quạt xẻ hai đường trên không.

Tất cả những tên áo đen ngay tức khắc cả thân xác đều bị xén thành trăm mảnh.

Tiếng thịt vụn vẫn cả xương rơi lộp bộp xuống như cơn mưa rào máu tanh.

Quân lính phía dưới chứng kiến điều đó cảm thấy vô cùng ám ảnh, run sợ đến mức đáng thương.

Lẽ nào đây là sức mạnh của thần linh giáng thế sao?
- Ngươi làm quá rồi.
- Không phải muốn cho huynh có thể nhanh chóng tìm bảo bối sao?
Cái nụ cười nhìn thấy ghét của Hàn Hạo khiến Dạ Thiên chỉ muốn quay lại đấm cho tên công tử này một cái.

Nhưng may mắn cho Hàn Hạo là giờ hắn không có thời gian cho việc ấu trĩ.
Dạ Thiên nhảy lên một con ngựa gần đó, vội vã rời khỏi doanh trại, chạy về cánh rừng phía xa.

- Anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân mà.

Anh Kiệt khẽ thở dài trước câu nói của Hàn Hạo, quay người chỉ huy quân lính dọn dẹp đống xác chết này.
- Ngươi nói xem chuyện này có phải kết thúc quá sớm không?
Hồng Diệp cúi người chăm chú phân tích miếng thịt người vụn vặt dưới chân.

Trong miếng thịt còn tươi màu hồng xuất hiện vài con đỉa màu đen đục lúc nhúc chui ra.

- Tất nhiên là không rồi.

Hàn Hạo vươn mình, ngáp dài một cái.

Chuyện này đâu thể kết thúc sớm như vậy.

Hắn cũng phải ngỏ mũi tán phục những tên đứng phía sau vụ này, như vậy mà lại dám động tay động chân đến nữ nhân của Dạ Thiên.

Gan to hơn trời rồi.

- Đám người đó coi thường Vương gia nhà ta quá.
Đầu Hồng Diệp cuối cùng đã nhảy số, hiểu được chuyện đang diễn ra.

- Nhưng để hắn đi một mình như vậy liệu có nguy hiểm gì không?
- Yên tâm.

Thiên đình hắn còn dám đánh chết, mấy tên tép riu này tuổi gì so với hắn.