Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 905



CHƯƠNG 905: TA SẼ TRẢ MỐI THÙ NÀY

Cửa bị đẩy ra, trong bóng tối Sở Kính nghe thấy tiếng đóng cửa.

Tiếng bước chân chậm rãi truyền đến, rón ra rón rén như sợ đánh thức ông ta.

Nhưng lần này, Thương Mai không nhìn ông ta rồi đi ra ngay mà đốt một ngọn đèn dầu, sau đó yên lặng ngồi bên giường.

Ông ta không thể giả vờ ngủ được nữa nên mở mắt ra.

Ánh sáng của ngọn đèn dầu rất yếu, tim đèn rực cháy chiếu lên khuôn mặt cô càng thêm u ám.

“Sao con lại đến đây? Tối nay không đi khám bệnh sao?” Sở Kính hỏi.

Thương Mai lấy trong tay áo ra bộ kim châm: “Khám bệnh chứ, con vừa mới đi khám bệnh trở về, nhớ tới hôm qua không châm cứu cho người, nhân tiện nhớ ra nên tới đây.”

“Châm cứu? Để ngày mai rồi đến không được hả.”

“Không được, ngày mai con có rất nhiều chuyện, sợ sẽ quên mất.” Hộp thuốc của Thương Mai để ở Lý gia rồi, nhưng mà trong ống tay áo cô có một bộ kim châm cho nên có đổi bộ quần áo nào thì cũng có thể mang theo bên mình.

Cây kim châm nhỏ bé phát sáng dưới ánh đèn dầu, Sở Kính nhìn cô, luôn cảm thấy cô có chút khác thường, nhưng giữa lông mày vẫn mềm mại như cũ, không có một chút biến hóa nào.

Ông ta dò xét hỏi: “Con đã nhớ ra cái người đến vào ban ngày là ai rồi đúng không?”

“Nhớ, phụ thân của Hổ Đầu.” Thương Mai nói, trong mắt không có một chút cảm xúc.

“Hắn chưa chết, con có vui không?” Sở Kính lại hỏi tiếp.

“Hắn là phụ thân của Hổ Đầu, sao con có thể không vui được?” Thương Mai ngẩng đầu: “Sao người lại hỏi như vậy?”

Sở Kính lắc đầu: “Không có gì, ta chỉ cảm thấy hai năm qua con mang theo Hổ Đầu quá vất vả, còn phải chăm sóc người phụ thân vô dụng như ta nữa. Đứa nhỏ Hổ Đầu này cũng không khiến người khác bớt lo, luôn chạy ra bên ngoài, vất vả cho con rồi.

Ây, đôi khi ta cảm thấy ta chết thì tốt hơn, không làm liên lụy đến con.”

“Người không thể chết!” Thương Mai chậm rãi nói, xoay lưng ông ta lại châm kim vào sống lưng ông ta.

Châm cứu mấy huyệt đạo lớn ở cột sống rồi đến xương cổ, sau đó từ huyệt bách hội đến huyệt thiên trụ và sau đó lần xuống huyệt kiên tỉnh.

“Châm cứu huyệt đạo lần này không giống lần trước sao?” Sở Kính hỏi.

“Không giống.” Thương Mai chậm rãi đỡ cơ thể ông ta: “Nằm xuống đi, sẽ mau khỏe lại thôi.”

Kim châm cuối cùng nằm ở huyệt thính hội trên lỗ tai.

Qua một khoảng thời gian bằng uống một tách trà, Sở Kính nhận ra có điều gì đó không ổn, cơ thể không thể cử động được, ngay cả đầu cũng không thể cử động được, như thể có một sức mạnh nào đó đã khống chế tất cả các cơ bắp trên cơ thể mình.

“Sao lại như vậy?” Ông ta tức giận hỏi.

Thương Mai nhìn ông ta chằm chằm, đôi mắt đen sẫm lóe lên tia sáng lạnh lẽo giống như ma trơi.

“Đúng vậy, trừ nói chuyện ra thì ngươi không thể nhúc nhích được.” Thương Mai chậm rãi đứng lên thu dọn kim châm: “Sở Kính, ta sẽ từ từ chơi với ngươi.”

Sở Kính kinh ngạc nhìn cô: “Ngươi… ngươi nhớ ra rồi?”

“Đúng vậy, nhờ vào buổi khám bệnh tối hôm nay mà ta đã nhớ ra mình hạ sinh long phượng thai, ta còn nhớ khi ta tỉnh dậy liền thấy miệng ngươi bê bết máu và một cái chân Hổ Đầu bị gãy. Bầy chó sói đang đi qua lại, ngươi vứt bỏ con gái của ta, hại nó chết trong miệng sói, con bé vừa mới sinh thôi mà.”

Thương Mai nói rất chậm, dường như không có vẻ gì là đau buồn, nếu không phải nhìn thấy con ngươi đỏ rực của cô thì có lẽ sẽ tưởng cô căn bản không quan tâm đến việc con gái mình bị vứt bỏ.

“Vì vậy, những nỗi đau mà con bé và Hổ Đầu đã phải chịu đựng, ta sẽ trả lại trên người ngươi gấp ngàn lần, để cho ngươi nếm trải từng chút một.”

“Ngươi…” Sở Kính chưa kịp nói xong thì Thương Mai đã châm một phát cuối cùng, nó phong ấn huyệt câm của ông ta.

“Khi nào ta muốn nghe ngươi la hét thì ta sẽ giúp ngươi mở huyệt. Cho nên, ngươi hãy ôm hết những lời ác ý vào trong bụng đi.” Thương Mai chậm rãi đứng dậy, mái tóc suôn mượt trượt xuống vai, che đi một nửa khuôn mặt cô, trông giống một con ma, sau đó cô thổi đèn rồi đi ra ngoài.

Về đến phòng, Thương Mai ngồi thẫn thờ trước gương, cô nhìn khuôn mặt mình, khi bọn trẻ sinh ra, cô vội vàng nhìn bọn trẻ một cái, cô nhớ con gái trông rất giống, rất giống mình.

Đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt mình, con gái của mẹ, đợi mẹ báo thù cho con xong thì mẹ sẽ đi tìm con, mẹ không thể để con cô đơn một mình. Ca ca của con đã có cha rồi, mẹ chỉ muốn ôm con vào lòng. Con ở trong bụng mẹ chín tháng, mẹ rất mong chờ, mẹ muốn được nhìn thấy con, được sờ vào mặt con, được ôm con.

“Sao vậy?” Mộ Dung Khanh cảm thấy cô càng ngày càng kỳ quái, giống như cô rất muốn khóc, nhưng lại không chảy một giọt nước mắt nào.

“Không có gì, không nhớ ra được một số chuyện trong quá khứ nên trong lòng cảm thấy không vui thôi.” Thương Mai nói.

“Nếu không nhớ ra thì đừng suy nghĩ nữa.” Mộ Dung Khanh đau lòng nói, hắn thật sự sợ cô nhớ ra, lời nguyền còn chưa giải được, hắn sợ lời nguyền sẽ có hiệu lực.

“Trước đây Tiêu Kiêu đã từng nói với ta chuyện người trúng đồng mệnh cổ, người nói cho ta biết đi, tại sao sau này người vẫn không xảy ra chuyện gì?” Thương Mai hỏi.

“Tiêu Kiêu đã nói với nàng?” Mộ Dung Khanh khẽ giật mình, cái tên Tiêu Kiêu này thật sự quá kích động rồi, nếu thật sự khuấy động trí nhớ của cô thì phải làm sao bây giờ?

“Nói đơn giản là Tần Châu cấm nàng ta nói.” Thương Mai nhìn hắn, sau đó duỗi tay lướt qua lông mày của hắn: “Ta muốn biết.”

Mộ Dung Khanh ngồi bên cạnh cô, trầm mặc một lúc, mới nói: “Cũng không có gì, thay tủy, sau khi thay tủy sẽ át chế được cổ độc, sau đó điều chế thuốc giải, ta liền khỏe lại.”

Thay tủy!

Trái tim Thương Mai lại đau nhói, là một đại phu, cô biết rõ việc thay tủy đau đớn như thế nào.

Trong thư tay của Ôn Yến đại phu có ghi chép lại, đau như gọt xương thay máu, ngay cả một cao thủ hàng đầu cũng chưa chắc có thể chịu đựng được.

Cảm nhận được đầu ngón tay của cô hơi run rẩy, Mộ Dung Khanh nhẹ giọng nói: “Thay tủy không đau, nhưng đau lòng nhất là những ngày không có nàng.”

Thương Mai đổi chủ đề: “Người thích Hổ Đầu không?”

“Thích chứ, con trai của ta, ta đương nhiên thích rồi.”

Thật tiếc vì hắn không biết còn có một đứa con gái, trước đây hắn nói mong có con trai vì con trai sẽ mạnh mẽ hơn con gái, hắn sợ con gái bị thương, nhưng hắn càng thương con gái hơn.

Cô không thể cho hắn biết Sở Kính đã làm ra chuyện gì, cũng không thể để cho hắn biết hắn đã mất con gái, cô sẽ trả mối thù này.

Cô phải rất cố gắng mới có thể thoát khỏi nỗi đau này.

“Sau này Hổ Đầu đã có phụ thân rồi.”

“Đúng vậy, thằng bé có phụ thân, cũng có nương.” Mộ Dung Khanh nói.

Nhưng con gái chúng ta bây giờ đang lẻ loi một mình.

“À đúng rồi, ngày mai ta đưa… phụ thân ra ngoài một chuyến.”

“Đi đâu? Ta đi với nàng!”

“Không được, thời điểm này trong năm thì ông ấy sẽ đi cúng tế một người, không cho phép người ngoài quấy rầy. Người không cần đi, người giúp ta trông nom Hổ Đầu nhé.”

“Cúng tế người nào?” Mộ Dung Khanh không muốn cô một mình ra ngoài cùng Sở Kính, hắn rất không yên tâm.

“Bạn cũ của ông ấy, đừng lo lắng, không xa đâu, hàng năm đều phải đi một chuyến mà.” Thương Mai trấn an hắn.

Mộ Dung Khanh nghĩ Sở Kính còn phải dựa vào cô mới sống được, lỡ như xảy ra chuyện gì thì ông ta liền biết kết cục của mình, mà một tên phế vật như ông ta cũng không thể làm được gì, vì vậy hắn nói: “Vậy được, nàng cẩn thận một chút.”

“Được!”

Nhìn thấy Thương Mai vẫn luôn bảo trì khoảng cách với mình, Mộ Dung Khanh biết không thể nào cưỡng ép được, một ngày nào đó tất cả sẽ ổn thôi.

Sáng hôm sau, Thương Mai sai người đỡ Sở Kính lên kiệu.

“Đừng lo lắng, chúng ta sẽ đến nhanh thôi.” Thương Mai dịu dàng nói với Sở Kính dưới cái nhìn chằm chằm của Mộ Dung Khanh.

Sở Kính chỉ có thể trừng mắt nhìn, nhưng cái nhìn chằm chằm này lại không có chút khí thế nào, bởi vì sức lực của ông ta cũng chỉ đủ để duy trì hô hấp.