Vùng Cấm

Chương 52



Người được nhắc đến trong bộ đàm là Lạc Hải nhưng Giang Trì Cảnh mới là người lao ra khỏi thư viện đầu tiên. Trái tim anh như vọt lên cuống họng, ánh mắt tàn độc của Lão Cửu khi nhìn Trịnh Minh Dịch bỗng hiện lên trong tâm trí anh.

Bây giờ trạng thái tâm lý của Lão Cửu đã không còn được như trước. Gã mất đi vị thế trong tù, bị Hứa Thắng xem như người vô hình, lại còn bị những phạm nhân khác giễu cợt. Sự chênh lệch quá lớn sẽ ảnh hưởng đến tâm lý Lão Cửu và khiến gã nảy sinh ý định trả thù. 

Lần trả thù này không đơn thuần là để chọc tức đối phương như gã từng làm với Giang Trì Cảnh. Khi ấy Lão Cửu còn kiêng dè Hứa Thắng, nhưng giờ đây chính Hứa Thắng là người đẩy gã đi tới bước đường này.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trịnh Minh Dịch mới là người ngăn cản Hứa Thắng vượt ngục, tính ra thì hắn mới là kẻ đứng sau tất cả. Thế nên mặc dù Giang Trì Cảnh đã đoán được việc Lão Cửu sẽ trả thù, nhưng anh lại không xác định được gã muốn trả thù ai.

Giang Trì Cảnh vừa chạy khỏi thư viện vừa gỡ bộ đàm trên vai xuống, anh thấp tha thấp thỏm hỏi: “Lão Cửu đâm ai?”

Phía bên kia nhanh chóng đưa ra câu trả lời, là Hứa Thắng.

Quả nhiên là vậy, Giang Trì Cảnh thở phào nhẹ nhõm, tuy anh vẫn lo cho an nguy của Hứa Thắng nhưng nhịp chân đã không còn dồn dập. 

Đúng là Lão Cửu có khả năng ra tay với Trịnh Minh Dịch vì gã rất hận hắn. Nhưng so ra thì Hứa Thắng mới là đối tượng mà Lão Cửu muốn trả thù nhất. Chính vì Hứa Thắng lên kế hoạch vượt ngục nên đêm hôm ấy Lão Cửu mới phóng hỏa, để rồi đi đến kết cục bị biệt giam, sau lại bị Hứa Thắng kéo dài thời gian biệt giam và ép buộc gã viết bản kiểm điểm nhục nhã kia.

Rõ là Hứa Thắng muốn rời đi nhưng lại từ bỏ ý định. Với Lão Cửu mà nói, việc Hứa Thắng đang làm chẳng khác đem gã ra làm trò hề.

Lão Cửu dĩ nhiên có thể trả thù Trịnh Minh Dịch, thậm chí có thể trả thù công chúa – người mà Hứa Thắng quan tâm nhất. Nhưng dù là trả thù bất kì ai trong hai người này thì kết quả gã nhận được đều là bị Hứa Thắng hoàn trả gấp đôi. Suy đi tính lại, cách trả thù đơn giản nhất chính là xử luôn Hứa Thắng.

Thêm nữa, trong tất cả những đối tượng có thể trả thù thì Hứa Thắng là người duy nhất làm cùng xưởng sơn với Lão Cửu, như vậy cũng tiện cho gã ra tay.

Đến phòng y tế gọi xe cấp cứu xong, Lạc Hải vội cầm túi cứu thương chạy theo Giang Trì Cảnh. Hai người vừa chạy đến tầng một thì vô tình gặp Vu Quang đang quét dọn hành lang. Trông thấy Lạc Hải và Giang Trì Cảnh, Vu Quang hấp tấp chạy theo hỏi: “Có chuyện gì thế ạ?”

Lạc Hải cau mày liếc nó một phát: “Em lo dọn dẹp đi.”

“Anh còn giận hả bác sĩ Lạc?” Vu Quang tò tò đi theo đến cửa lớn tòa nhà công vụ, “Em nói em thích thần tượng không phải là kiểu thích kia đâu mà!”

Nhóc còn dám thích thần tượng?

Giang Trì Cảnh quay lại nhìn Vu Quang, thầm nghĩ: “Thằng ranh con này đúng là nên bị bác sĩ Lạc nhà nó trị cho một trận mới được.”

Xưởng sơn cách tòa nhà công vụ khá gần, chạy vài ba phút là đã tới. Lúc Giang Trì Cảnh và Lạc Hải đến nơi, đội tuần tra vừa mới ổn định trật tự. Lão Cửu mang thương tích đầy mình, cả mặt mũi cũng không ngoại lệ, đám đàn em của Hứa Thắng thì đang sửng cồ với gã. Hai bên chắc hẳn vừa mới giáp lá cà nên đều bị đội tuần tra trấn áp.

Hứa Thắng nằm trên mặt đất, môi tái xanh, trán lấm tấm mồ hôi, bên hông bị ghim một thanh gỗ.

Thanh gỗ này là phần đuôi của cán cây lau nhà, sau khi bị người ta dùng chân đạp sẽ có những gai nhọn tua tủa. Quan sát bằng mắt thường khó lòng biết được thanh gỗ đâm sâu đến mức nào, nhưng cơ bản có thể xác nhận vết thương do nó gây ra không phải là loại đâm xuyên người.

“Hứa Thắng, anh nghe thấy tôi nói gì không?”

Lạc Hải vội bước tới kiểm tra tình trạng ý thức của Hứa Thắng, đối phương khẽ gật đầu ra hiệu rằng mình vẫn còn tỉnh táo. Giang Trì Cảnh thấy thế bèn thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng Lão Cửu đứng bên cạnh dường như rất không hài lòng với biểu hiện này của Hứa Thắng. Gã la lối om sòm, mắng Hứa Thắng rằng: “Bảo bố mày lau nhà á? Chết con mẹ mày đi! Đéo phải mày định vượt ngục à, sao con chưa biến đi?”

“Im lặng!” Lính tuần cảnh ở hai bên đè Lão Cửu lại nhưng gã vẫn hùng hổ chửi rủa Hứa Thắng.

Đàn em của Hứa Thắng dĩ nhiên cũng không chịu thua, cả đám nháo nhào mắng lại, cảnh tượng hết sức hỗn loạn. Giang Trì Cảnh bị tiếng ồn này chọc điên, anh tháo dui cui đến chỗ Lão Cửu, vừa quất một gây lên mặt hắn vừa quát: “Giữ trật tự!”

Đám đông lập tức im lặng, ngay cả đám đàn em của Hứa Thắng cũng đờ người nhìn nhau. Bởi thông thường quản giáo sẽ không đánh phạm nhân, chỉ trừ khi bị đe dọa. Đằng này Lão Cửu vẫn đang bị chế ngự mà cũng bị đánh.

Lão Cửu quay mặt lại, hằm hằm nhìn Giang Trì Cảnh: “Đcm thằng họ Giang này mày cũng đéo phải thứ tốt đẹp gì đâu.”

“Không hiểu tiếng người sao?” Giang Trì Cảnh trỏ dùi cui vào mũi Lão Cửu, “Hay đang đợi tôi thọc cây gậy này vào mồm mới im nổi?”

Rõ ràng đây không phải chuyện tốt đẹp gì, bị dùi cui chọc vào miệng còn nhục nhã hơn là viết bản kiểm điểm. Chẳng thế mà dù rất không phục nhưng Lão Cửu vẫn im miệng ngay lập tức.

“Tình trạng không ổn lắm.” Lạc Hải đứng lên nói, “Phải nhanh đưa Hứa Thắng đến bệnh viện.

Bệnh viện hợp tác lâu dài với nhà tù phía Nam cũng nằm ở ngoại thành, chờ cứu thương tới chỉ mất mười phút.

Đội tuần tra áp giải Lão Cửu và đám đàn em Hứa Thắng ra khỏi nhà xưởng. Một lúc sau, nhân viên y tế mang băng ca đến, sau đó đưa Hứa Thắng lên xe cứu thương rồi rời đi.  

Lạc Hải phải đến bệnh viện theo dõi, Giang Trì Cảnh bên này vốn cũng chẳng giúp được gì cho y nên anh cũng rời đi cùng đám người ra khỏi nhà xưởng. Đang lúc định trở về tòa nhà công vụ, một bóng hình mặc đồ cam bỗng lao vụt qua trước mắt, Giang Trì Cảnh nhanh tay chặn người đó lại. Anh vội nói: “Không sao đâu, có bác sĩ rồi, Hứa Thắng không sao đâu mà.”

Người vừa lao ra đích thị là công chúa.

Giang Trì Cảnh không rõ khu nhà xưởng phân bố thế nào nhưng anh biết, xưởng may nơi công chúa làm chắc chắn cách xưởng sơn rất xa. Trước đây công chúa cũng làm việc ở xưởng sơn, thế nhưng cán bộ trong tù không muốn y và Hứa Thắng vừa yêu đương vừa làm việc nên mới chuyển công chúa sang xưởng may.

“Đâm bằng cây gỗ sao?” Công chúa run giọng hỏi Giang Trì Cảnh. Y thở hổn hển, mắt cứ nhìn thẳng về phía trước.

Giang Trì Cảnh quay đầu lại nhìn, xui xẻo thay công chúa đến đúng ngay lúc Hứa Thắng bị khiêng lên xe cấp cứu. Y vừa kịp nhìn thấy thanh gỗ kia.

“Cậu yên tâm, Hứa Thắng vẫn tỉnh táo.” Giang Trì Cảnh khuyên lơn, “Giờ hắn đang ở trên xe cấp cứu rồi, chắc chắn sẽ không sao đâu.”

Nói thật lòng Giang Trì Cảnh cũng không dám chắc điều đó, bởi ban nãy Lạc Hải còn bảo anh rằng tình trạng của Hứa Thắng không ổn lắm. Dẫu biết là thế nhưng anh không thể nói cho công chúa biết chuyện này. Y vốn là kẻ điên, phàm là chuyện liên quan đến Hứa Thắng chỉ khiến y mất trí thêm mà thôi.

“Là Lão Cửu làm đúng không?” Mãi cho đến khi thấy xe cấp cứu đi rồi, công chúa mới dời tầm mắt, y quay sang nhìn Giang Trì Cảnh chằm chằm. Đôi mắt công chúa ráo hoảnh chỉ còn lại sự chuyên chú và trấn định một cách kì lạ, hoàn toàn không có lấy một chút điên cuồng hay giận dữ nào. 

Thấy y như thế, Giang Trì Cảnh bỗng không rét mà run, anh vô thức nuốt nước bọt.

“Cậu tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột. Hứa Thắng sẽ sớm ra tù thôi, thời gian chấp hành án phạt của cậu cũng sắp hết rồi. Thế giới bên ngoài còn đang đợi hai người đó.”

“Anh ấy sắp ra tù sao?” Công chúa hỏi.

Xem ra Hứa Thắng định tạo bất ngờ cho công chúa, đợi mọi chuyện xong xuôi mới báo cho y biết. Giang Trì Cảnh cũng không còn sức đâu mà xoắn xuýt thêm, anh tiếp tục bảo: “Gia đình nạn nhân đã gửi đơn tha thứ rồi, rất có khả năng Hứa Thắng sẽ được ra tù sớm.”

“Vậy sao?” Công chúa bỗng cười khẩy, “Thế nên Lão Cửu không đợi được nữa à?”

Nếu là người bình thường sau khi nghe Giang Trì Cảnh nói những điều trên, phản ứng đầu tiên hẳn là sẽ thấy hi vọng ngập tràn và dồn lực chú ý vào chuyện tương lai. Thế nhưng công chúa thì ngược lại, y chỉ cảm thấy Hứa Thắng sắp ra tù rồi, đến lúc đó Lão Cửu muốn tác oai tác oái thế nào trong tù cũng được. Thế nhưng Lão Cửu cứ khăng khăng phải trả thù khiến Hứa Thắng chịu khổ mới hả dạ.

“Chắc Lão Cửu không biết đâu.” Giang Trì Cảnh nói, “Tóm lại cậu đừng có nghĩ lung tung, cứ đợi tin của Hứa Thắng đã.”

Công chúa không ừ hử gì thêm, trưng ra dáng vẻ khiến Giang Trì Cảnh khó lòng nhìn thấu. Anh lập tức nghiêm giọng: “Cậu tuyệt đối, tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột.”

“Tuân lệnh, cảnh sát Giang.” Công chúa bình tĩnh đáp rồi xoay người rời khỏi xưởng sơn.

Hai chữ “tuân lệnh” của y khiến lòng dạ Giang Trì Cảnh bứt rứt không yên, giọng điệu công chúa nghe như đang giễu cợt và mỉa mai rằng: “Anh không quản được tôi đâu.”

Điều gì cần nói Giang Trì Cảnh cũng đã nói hết rồi, anh không biết phải khuyên ngăn thế nào nữa nên chỉ đành gỡ bộ đàm xuống, dặn dò trưởng tòa số 2 trong thời gian này cần phải để mắt đến công chúa nhiều hơn.

Thông báo xong, Giang Trì Cảnh xoay người đi về hướng tòa nhà công vụ. Đúng lúc này anh nhác thấy bóng ai đó đang đứng trước khu nhà kính trồng dâu nên lập tức di chuyển về phía bên ấy. Giang Trì Cảnh đến trước mặt người nọ than thở: “Nhức đầu thật sự.”

“Hứa Thắng vẫn ổn chứ?” Trịnh Minh Dịch hỏi.

“Em cũng không rõ.” Giang Trì Cảnh lắc đầu, “Mong là vẫn ổn.”

“Sao Hứa Thắng bị đâm thế?” Trịnh Minh Dịch thắc mắc, “Lão Cửu lấy đâu ra dao?”

Khu trồng dâu cách xưởng sơn khá xa, xem ra Trịnh Minh Dịch cũng chỉ nghe được tin tức loáng thoáng chứ không rõ tình hình cụ thể. Sau vụ phóng hỏa lần trước, nhà tù đã rà soát kĩ lưỡng các vật dụng bị cấm, kiểm tra nghiêm ngặt các vật dụng bị cấm nên ngay cả dao rọc giấy cũng không được phép xuất hiện.

“Hứa Thắng sai Lão Cửu đi lau nhà, Lão Cửu lén bẻ cán cây lau nhà làm đôi rồi nhân lúc Hứa Thắng đang tập trung làm việc thì đâm hắn.” Giang Trì Cảnh thở hắt bảo, “Hứa Thắng chắc không ngờ Lão Cửu dám ra tay với mình.”

“Đúng vậy.” Trịnh Minh Dịch nói, “Hoặc Hứa Thắng cũng từng nghĩ đến chuyện này nhưng lại không để tâm lắm.”

Giang Trì Cảnh khẽ gật đầu: “Không rõ Hứa Thắng giờ thế nào, nhưng trước mắt là có công chúa làm em đau đầu đây. Em sợ cậu ta sẽ làm ra chuyện dại dột.”

Trịnh Minh Dịch không nói gì, Giang Trì Cảnh vô thức nhìn hắn như đang tỏ tiếng lòng: “Anh không có ý kiến gì sao?”

“Có lo cũng chẳng được gì.” Trịnh Minh Dịch nói, “Hứa Thắng vượt ngục là việc được lên kế hoạch hẳn hoi nên chúng ta mới sớm đoán ra được mà tiến hành ngăn cản. Còn công chúa…”

Trịnh Minh Dịch không nói tiếp, Giang Trì Cảnh tự giác bổ sung: “Chúng ta hoàn toàn không biết cậu ta sẽ làm gì.”

“Ừa.” Trịnh Minh Dịch đáp, “Để anh tìm cơ hội khuyên can công chúa, em đừng lo quá.”

“Anh khuyên cậu ta?” Giang Trì Cảnh nhìn Trịnh Minh Dịch vẻ nghi hoặc, “Đừng có hiến kế bậy bạ cho công chúa đấy.”

Trịnh Minh Dịch đánh mắt nhìn đi chỗ khác trong chốc lát, Giang Trì Cảnh lập tức nhận ra vấn đề, anh nhíu mày dặn dò: “Trịnh Minh Dịch, anh đừng có làm càn nha.”

“Anh có làm càn bao giờ đâu.” Trịnh Minh Dịch cười bảo, “Cảnh sát Giang yên tâm đi nào.”

Không hiểu sao lần này lòng dạ Giang Trì Cảnh càng bứt rứt không yên.